Hôm đó chúng tôi nói chuyện đến khuya, lại uống thêm chút rư/ợu, khi về đến nhà đã qua nửa đêm.
Tôi được Lâm Khu đỡ về nhà, vừa bật đèn lên đã thấy Cố Thâm ngồi trên ghế sofa.
Cậu đã m/ua bánh kem, chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, trải đầy hoa hồng đỏ trên sàn nhà.
Nhưng vì chờ đợi quá lâu, chiếc bánh đã xẹp xuống, những ngọn nến ch/áy rụi, những đóa hồng cũng không còn tươi thắm.
Còn chàng trai giữa biển hoa hồng ấy, người tôi đã yêu suốt 8 năm trời, cũng âm thầm th/ối r/ữa theo năm tháng.
Nghe tiếng động, cậu ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng âm u khó lường.
“A Trì.”
Sau hồi lâu im lặng, cậu gọi tên tôi, bước đến bên người tôi, mí mắt cụp xuống, dán ch/ặt vào cánh tay Lâm Khu đang khoác eo tôi.
Ánh mắt cậu u ám tựa q/uỷ dữ bò lên từ địa ngục, giọng lạnh buốt: “Hai người chơi vui không?”
Lâm Khu nghe giọng điệu chất vấn liền định xông tới, nhưng đã bị tôi ngăn lại.
Ánh mắt Cố Thâm dừng ở bàn tay tôi đang cản Lâm Khu, đột nhiên nhoẻn miệng cười, không hiểu đắc ý điều gì.
“Cậu về trước đi, có chuyện tớ cần nói rõ với cậu ấy.” Tôi đứng thẳng người, quay sang nói với Lâm Khu.
“Cẩn thận đấy.” Lâm Khu liếc nhìn Cố Thâm, nói vừa đủ nghe, “Tớ sợ cậu ta ra tay.”
“Cậu ấy không dám đâu, về nhanh đi, trời lạnh lắm.”
Tôi cười nhạt đẩy cậu ấy ra khỏi cửa, gần như ngay khi cánh cửa đóng lại, tôi đã bị Cố Thâm ôm ch/ặt đ/è vào cửa.
“Sao anh lại đi chơi với anh ta? Em sẽ gh/en đấy.”
Nghe giọng nói vừa trầm đục vừa nũng nịu đó, tôi châm biếm: “Thế còn cậu? Cậu và cậu nhóc hôm nay, sao lại thân thiết đến thế, sinh nhật cũng phải dính ch/ặt lấy nhau?”
Cậu hoảng hốt, hai tay siết ch/ặt eo tôi như muốn x/á/c nhận tôi vẫn còn ở đây: “Em với cậu ấy chỉ là bạn thôi, nếu anh không thích, em sẽ không gặp lại nữa.”
“Anh à, anh đừng gi/ận, tha thứ cho em được không? Chúng ta đã ở bên nhau 8 năm rồi, anh bỏ qua lần này nhé?”
Tôi nghe tiếng thở dồn dập và giọng nói khàn đặc của cậu, bỗng thấy vô cùng mệt mỏi: “Cậu cũng biết là 8 năm ư? Khi phản bội tôi, cậu có nghĩ đến 8 năm của chúng ta không?”
Cậu như chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên nâng niu gương mặt tôi, ép tôi nhìn vào đôi mắt đẫm lệ.
Những giọt nước mắt rơi lã chã lên mặt tôi, ánh mắt cậu tuyệt vọng y như 8 năm trước: “Hôm đó anh đứng ngoài cửa văn phòng, anh nghe thấy rồi phải không?”
“Đúng, tôi nghe thấy hết rồi.”
Tôi cười khẽ, lặp lại đoạn hội thoại đã ám ảnh tôi suốt 5 ngày qua.
“Lớn tuổi, nhàm chán, đã chẳng còn yêu từ lâu rồi…”
Những lời này rõ ràng phát ra từ miệng cậu, nhưng ánh mắt cậu lại đ/au đớn hơn cả lúc tôi nghe thấy, toàn thân như sắp vỡ vụn.
Tôi mới đọc được một nửa đã bị cậu bịt miệng.
Cậu vùi đầu vào hõm cổ tôi, nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ, lảm nhảm xin tôi đừng nói nữa.
“Sao em có thể không yêu anh? Sao anh lại tin em không yêu anh chứ?”
Nghe câu nói vô lý đó, cơn gi/ận trong tôi bùng lên, tôi đẩy mạnh cậu ra.
Cả người cậu đ/ập vào tủ giày, kéo theo lọ hoa rơi xuống sàn.
Những mảnh sứ vỡ cứa vào lưng cậu, m/áu tuôn ra thành những vệt đỏ loang lổ.
“Sao tôi lại không được tin?”
“Cố Thâm, từng câu từng chữ đó, không phải do cậu tự nói ra sao?”
“Cậu cứ mãi nhắc đến 8 năm, nhưng chẳng phải chính cậu đã phá vỡ nó sao?”
Tôi cúi nhìn cậu, giọng lạnh băng đến chính tôi cũng gi/ật mình: “Cố Thâm, ngay từ đầu tôi đã nói rõ với cậu. Tôi có chứng sợ tình cảm ô uế, dù ngoại tình tư tưởng hay thể x/á/c, tôi đều không tha thứ.”
“Nhưng nửa năm trước, khi đã phát hiện cậu d/ao động, tôi vẫn cố nén gi/ận không nói ra. Bởi vì cậu là người duy nhất tôi từng chân thành yêu thương, từng dành trọn tất cả. Tôi đã cho cậu vô số cơ hội rồi.”
Tôi hít sâu, nhịn đ/au nói từng chữ: “Cố Thâm, chúng ta chia tay tử tế đi.”
Cậu chật vật bò dậy, dùng hết sức lực nắm ch/ặt lấy mắt cá chân tôi, tiếng khóc đầy đ/au thương: “Không! Em không muốn! Anh ơi, đừng bỏ em! Em xin anh!”
Tôi kiệt sức, chỉ thấy buồn cười.
Trước kia đòi chia tay tử tế là cậu, giờ khóc lóc không chịu rời cũng là cậu.
Tôi khom người, nhẹ nhàng lau những giọt lệ trên mặt cậu: “Ngoan nào.”
Cậu như không nghe thấy gì, chỉ biết lắc đầu, gương mặt tái nhợt đầm đìa mồ hôi lạnh.
Ánh mắt vỡ vụn thảm thương đến mức tôi suýt mềm lòng.
Nhưng khi nhìn ra phía sau cậu, ngoài trời sắp mưa, gió thổi bay tấm rèm trắng thành hình th/ù kỳ quái.
Nơi ban công này, chúng tôi từng ôm nhau ngắm pháo hoa, đeo nhẫn cho nhau, thề nguyện trọn đời không phụ nhau.
Nhưng nửa năm cuối, ký ức ban công chỉ còn là những đêm chờ đợi.
Đôi khi tôi thấy xe cậu đỗ dưới đường, nhưng cậu thà ngồi trong xe chứ không lên gặp tôi.
Tôi sinh ra đã quen tính toán thiệt hơn, từng bước đi đều cân nhắc kỹ lưỡng.
Duy chỉ có cậu là ngoại lệ.
Tôi vì cậu mà công khai xu hướng tính dục, đoạn tuyệt với gia đình, từ bỏ cả tương lai.
Trong nửa năm qua, tôi lại một lần nữa hạ thấp lòng tự trọng, yêu đến mức hèn mọn.
Hình ảnh cuối cùng trong ký ức 8 năm dừng lại ở cánh cửa văn phòng hôm đó.
“Cố Thâm, tôi không thể tiếp tục yêu cậu nữa.”
“Cậu giống như đồ ăn thừa vậy, dù có ngon lành đến đâu, giờ cũng chỉ còn là thứ ăn cho qua bữa.”
“Nhưng cậu biết đấy, tôi chưa từng ăn đồ thừa bao giờ.”
Tôi gỡ từng ngón tay mình ra khỏi tay cậu, rồi mở cửa bước đi.