7.
Lúc này, ra ngoài phóng rồi, chú và dì thì có chuyện đi ra ngoài.
Tống Khiêm lẽ ra cũng nên có mặt công ty.
Tại ấy nhà?
Chỉ có năng… đang mơ.
Nếu đó là mơ thì thật dễ dàng xử lý.
Tôi uất ức lao vào vòng tay của ấy.
“Khó quá.”
Anh ấy do dự lúc rồi hỏi: “Em đã chưa?”
“Uống rồi.”
“Nghỉ ngơi nhé."
Nhưng nắm lấy ấy không buông ra: “Em giống hệt anh.”
“...Thật không?”
“Nhưng ta không là anh.”
"Làm biết?"
“Anh là mơ, vừa nốt ruồi trên xươ/ng đò/n của thì đã mình đang mơ."
Tôi dễ dàng cởi nút áo mi của ấy.
Nốt ruồi quá quen thuộc với tôi.
Trong mơ, đã cắn vị trí không bao nhiêu lần.
Tôi ngồi đùi và chạm vào nốt ruồi.
"Tống Khiêm" Nhưng đột ngăn lại.
“Không thích cậu ta sao?”
“Cái gì?”
“Em thích Cảnh.”
“Sao Tống…”
Đầu óc n/ổ tung ngay tức.
Mọi sự mơ hồ tan biến đi ngay tức.
Tôi nhéo vào đùi đ/au quá.
Đây không là mơ.
Đó là sự thật.
Người trước mặt bị đ/è xuống chính là Khiêm thật.
“Quý Vân Yên.”
Anh ấy bằng tông trầm thấp, âm cuối lạnh khiến ta tê dại.
"Trong mơ nửa năm, cuối cùng cũng nhớ tên của em."
Câu khiến ch*t lặng.
Anh ấy có gì?
Có ấy cũng mơ không...?
CPU sắp n/ổ tung rồi.
Tôi vẫn ngồi trên của ấy, trong bộ đồ ngủ.
Quần áo của ấy lộn xộn, mắt sâu không đáy.
Ngay lúc này.
Đột có tiếng gõ cửa.
"Anh, có bạn gái của không?"
Tống Cảnh?
Tại ta quay lại?
"Anh ơi, có đó không? Hình như vừa rồi nghe của Vân Yên."
Sự im lặng ch*t chóc.
"Không có ai sao? Vậy vào nhé."
Tống xoay tay nắm cửa…