Tôi đành lòng nhìn cô ấy khóc vàng an ủi một cách vụng về: "Không đâu, người cũng chẳng đâu."
Sợ cô ấy tin, bổ "Tôi thậm còn có can đảm thổ với cậu ấy."
Lục Lê nghi ngờ nhìn tôi: "Bạn Trì Diệp, cậu cứ nói thẳng, đừng lấy do dỗ tôi."
Tôi khổ: "Thật mà, thấy cậu ấy rất vô đại nam như cậu ấy động lòng."
Lục Lê đưa tay lau nhẹ má: "Là không?"
Tôi gi/ật người: cậu biết?"
Lục Lê có vẻ ngại ngùng: "Tôi đã theo dõi cậu lâu. Xung quanh cậu ngoài chẳng có lấy một bóng người, nghĩ ra ai được."
Bí mật lớn nhất bị phát hiện, chắp ơn giữ kín giùm tôi. Nếu cậu ấy, chúng thể làm bạn nữa."
Lục Lê nhướng "Cậu nghĩ đúng không?"
Tôi lắc đầu:
"Sao có thể? là thẳng chính hiệu, thẳng gh/ét gay mà. Cậu hồi xưa có thằng tỏ với ấy. Mặt ấy đen xì, chưa từng thấy biểu đ/áng như vậy. Suốt ba ngày nuốt nổi cơm."
Lục Lê gật gù rồi dúi mạnh tay tôi: "Cậu mang đọc đi, dù cũng là tấm lòng của tôi."
Cô ấy nhún vai: gì... sau cũng cậu nữa đâu."
Như sợ chối, Lê nói "Đây là bức đầu tiên của đấy, bạn Trì Diệp phũ phàng mức chứ?"
Nghe chối nữa thật ra vẻ ta đây khó Tôi túi. Ra cửa mới gi/ật mình phát hiện đã đứng chờ tự lúc nào.
Tôi hốt hoảng: ký túc trước?"
Cố dán bóng lưng Lê, đột nhiên buông một câu: "Em nhận của cô ấy rồi?"
Tim thót lại, chuyện ổn. chưa từng ý bất kỳ cô gái nào, hỏi câu có ý gì? Chẳng lẽ ấy Lê?
Tôi trong túi, gượng gạo "Ừ" một "Em nhận rồi."
Cố gật đầu, khuôn mặt vô chút tâm tư: "Biết rồi."