Đã đến giờ tắt đèn, hành lang ký túc xá chìm trong tĩnh lặng.

Trong bóng tối, một bóng hình cao lớn dựa vào cửa sổ hành lang. Hắn nghiêng người bên khung cửa, hờ hững cắn điếu th/uốc, làn khói mờ ảo bao quanh khiến người đối diện khó nhận rõ.

“Lấy th/uốc ở đâu thế?” Tôi bước tới gi/ật điếu th/uốc từ miệng hắn, bóp tắt.

Lục Quan Kỳ khàn giọng, đuôi mắt còn đỏ hoe: “Cửa hàng tạp hóa dưới khách sạn.”

Thì ra tình cảm là thứ m/ù quá/ng đến thế.

Thấy Hoàng Y Y khóc lóc, lòng tôi chẳng động. Nhưng khi Lục Quan Kỳ rơi lệ, tim tôi lại quặn đ/au.

“Khóc cái gì?”

Không nói thì đỡ, vừa mở miệng, hai thác nước trong vắt đã đổ ra từ đôi mắt của Lục Quan Kỳ.

Hàng mi rung rung khép hờ, vài giọt lệ rơi lộp độp xuống nền gạch.

Tôi nhìn hắn, cảm giác những hạt nước nóng hổi như đang th/iêu đ/ốt trái tim mình.

“Không sao.” Lục Quan Kỳ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Cậu lên trước đi, lát nữa tôi lên sau.”

Hắn né ánh mắt, quay đầu sang một bên, không cho tôi thấy rõ biểu cảm.

Lên cái gì?

Lên c** c**.

Tôi bước sát lại, dứt khoát nâng cằm hắn lên rồi đặt một nụ hôn.

Lục Quan Kỳ như bị điện gi/ật, đờ đẫn đứng im, toàn thân cứng đờ như bị trói bằng xiềng vô hình.

Tôi cũng chẳng khá hơn, chạm môi nhẹ rồi vội rời khỏi đôi môi mềm mại ấy.

Lục Quan Kỳ nuốt nước bọt: “Này là ý gì?”

“Là em đang theo đuổi anh đấy. Đồ ngốc!”

“Không, không cần theo đuổi.”

Tôi trêu hắn: “Không cần theo đuổi ư? Vậy giờ anh đã là bạn trai em rồi hả?”

“Ừ... Phải không?”

“Haizzz...” Tôi thở dài: “Khóc cái gì chứ? Dĩ nhiên rồi.”

Rõ ràng là con cưng của trời, vậy mà lại tự hạ thấp mình trước mặt tôi.

Thận trọng từng li.

Đến gần cũng sợ làm phiền.

Sao không khiến người ta mềm lòng chứ?

Sao không khiến người ta xót xa?

“Đừng khóc nữa.” Tôi nhẹ nhàng lau đi giọt lệ long lanh dưới mắt hắn: “Khóc nữa là em hôn đấy.”

“Hôn anh đi, Diêu Thư Ngạo, xin em yêu anh đi.”

Ch*t ti/ệt!

Ai dạy hắn câu này thế?

Tôi kéo cổ Lục Quan Kỳ xuống, trao một nụ hôn nồng ch/áy.

Tối hôm đó, một bài đăng lâu ngày không cập nhật trên confession trường bỗng hiện thông báo mới:

[L: Anh đã ôm trọn mùa hạ vào lòng.]

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
2 Cháo Ấm Chương 17
5 Dưới Tro Tàn Chương 21
9 Vào Hạ Chương 17
11 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm