Một hổ nhất đời này, đó là khi bạn đang khác thì đó bất ngờ xuất hiện.
Phạm Tiểu Tuyết thiệu gái tên là Dĩnh.
Tôi hổ chào ta.
“Sao cậu không phép hết vậy? Chúng đều đứng bên dưới, cậu ngồi giường với chúng tôi.” bất mãn nói: “Thái độ ngạo mạn quá đấy.”
Tội bị chụp lên đầu ngơ ngác.
Tôi vốn định biện mấy câu, nhưng xét nhập học, không nên hỏng qu/an h/ệ bạn cùng phòng nên nhanh chóng trèo giường xuống dưới.
“Giày tôi!” mấy món nhà, kinh hô: cậu giày xuống nhà?”
Tôi hoang mang hỏi lại: “Chẳng không nên giày nhà à?”
“Ai bảo thế? là đôi giày phiên bản cầm đôi giày lên, lau bụi nhìn đạc học nàn: cậu rối đạc hết cả lên hả?”
Đồ đạc kỳ nhiều, sợ sẽ bẩn xách quần áo nên đều cẩn thận chúng lên bàn, lên ghế, còn lại, thật sự không có chỗ để nên nhà.
Hơn nữa được nhà toàn là giày dép nilon dày, toàn không có khả năng bị bẩn.
Đến lúc thì đã hiểu rồi, lúc nãy đ/á/nh giá sắc nên khó chịu lòng, cố tình gây sự với tôi.
Tôi cạn lời: “Làm ơn đi, chỗ là địa tôi, cậu ý lên chỗ khác, giờ còn nàn à?”
“Này, cậu ăn kiểu hả?”
Tôi còn chưa hết câu thì Khanh Phạm Tiểu Tuyết đã nổi đùng quát: “Rõ ràng là lỗi cậu, cậu còn dám quát nạt Dĩnh!”
Tôi: ???
Châu lặng không lời, mắt lạnh nhạt.
Phê tội trạng xong, Khanh Phạm Tiểu Tuyết còn nói: cũng không soi gương xem, đứa con gái quê mùa đến nông thôn cậu dám chê mặt Dĩnh là bình thường!”
Cái cằm suýt nữa thì rơi xuống đất.
Các sinh gặp được đường đến đây, mặc dù đôi mắt veo ng/u ngốc, nhưng ai cũng biết rõ thị phi, sao ba đứa khác thường vậy?