13.
Lúc ở Giang Nam, có một lão nói với ta:
Nếu chữa bệ/nh, buộc phải rõ cấu tạo bên trong con người.
Ta không biết thuật, nhưng học.
Vậy hãy để sử dụng này khởi đầu cho sự biết cấu trúc bên trong vậy.
Ta rạ/ch ng/ực và bụng bà ra một.
Nhìn chằm vào tấc trên bà, sợ bỏ sót.
Ta cầm cuốn sách thuật, một bên dùng d/ao găm chùy thủ lướt qua tạ/ng, một bên lực định xem đó gì.
Ta học rất nghiêm túc.
Dưới ánh k/inh h/oàng cuối học được kha khá rồi.
Sau khi đặt cuốn sách thuật xuống, ngạc nhiên nhìn bà.
“Ấy, mẫu nhiên còn sống à.”
Trên bà chảy rất nhiều m/áu, chảy không ngừng, đồ ở bên trong bị ra khắp sàn nhà.
Lầy lội bẩn thỉu.
Cuối phải dọn dẹp nó.
Đồng tử bà giãn ra, khàn giọng thầm: “Xin ngươi...đừng, đừng tổn con gái vẫn còn nhỏ.”
Ta cụp xuống.
Nụ càng lúc càng quái dị q/uỷ quyệt.
Hứa Ngọc, khi ngươi đối mặt với tình huống này, trong lòng có nào cảm d/ao động không?
Đối với cha và đệ liệu có có mềm lòng không?
Ta lấy lại tĩnh, nhìn bà: “Yên tâm, cả nhà ngươi sẽ được đoàn tụ dưới đất.”
Bà to mắt, chảy ch*t.
Ta trầm mặc lúc lâu, mới bắt đầu dọn sàn nhà.
Sau sạch tay, hài lòng nhìn nhà chính sạch sẽ như lúc đầu.
Đột nhiên nghe từ phía sau giọng nói một đàn ông lạ.
“Mùi nồng quá.”