Tôi đ/au đến mức không thể chịu nổi nữa, bật dậy đứng phắt lên.
Bạn cùng bàn kinh ngạc thốt lên: "Áo cậu dính đầy m/áu kìa!"
Sở Tư Tư kịp thời lên tiếng: "Thưa cô, hình như Nhiễm Nhiễm đến ngày rồi ạ, em đưa bạn ấy vào nhà vệ sinh nhé!"
"Không cần đâu, tôi tự đi được!"
Giáo viên chủ nhiệm nhìn tôi, lạnh lùng nói: "Cứ để Tư Tư dẫn bạn đi."
Trong lớp vang lên tiếng xì xào bàn tán.
"Nghe nói nhà Giang Nhiễm nghèo đến mức không m/ua nổi băng vệ sinh, toàn dùng giấy thấm thôi..."
"Eo... kinh quá, chả trách toàn là m/áu..."
Tôi mở mồm định thanh minh, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu xuống, chẳng nói gì.
Móng tay dài đính đ/á của Sở Tư Tư ghim sâu vào cánh tay tôi.
Đau điếng.
Cô ta cười kéo tôi ra khỏi lớp, rồi lập tức lạnh mặt, đẩy mạnh tôi ngã sóng soài xuống đất.
Tôi ngã bịch một cái.
Sở Tư Tư nhìn tôi từ trên cao với vẻ mặt vô cảm.
Tôi cũng ngước mắt nhìn cô ta.
Từ khi nào mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Vô vàn suy nghĩ hỗn lo/ạn hiện lên trong đầu tôi.
Khi mới chuyển trường đến đây, tôi không hề bị b/ắt n/ạt, mọi người cũng khá thân thiện với tôi.
Đây là một ngôi trường quý tộc.
Có lẽ vì ngày nào tôi cũng đi xe buýt đến trường.
Hoặc có lẽ vì tôi không hợp với họ.
Cũng có thể do anh chàng mà Sở Tư Tư thầm thích, một ngày sau giờ tan học anh ta đã chặn tôi lại, đỏ mặt nói rằng anh ta thích tôi.
Nhưng, tôi đã từ chối…
Chính là vì tốt cho họ.
Những người muốn kết bạn với tôi, những người đã tỏ tình với tôi…
Đều đột nhiên biến mất vào một ngày nào đó.
Bởi vì anh trai tôi ôm ch/ặt lấy tôi, thì thầm những lời tình tứ như thể chúng tôi đang yêu nhau: "Anh xin lỗi... Anh thật sự quá gh/en tị, tại sao Nhiễm Nhiễm lại vui vẻ khi ở cạnh họ? Mà chưa bao giờ thật sự cười với anh..."
Đột nhiên, đầu ngón tay tôi đ/au nhói.
Đôi giày da lộng lẫy của Sở Tư Tư giẫm lên ngón tay tôi.
"Nhiễm Nhiễm, tớ rất mong chờ được đến nhà cậu chơi vào tối nay đấy, cậu nhớ phải... tiếp đãi chúng tớ thật chu đáo. Nhất định phải khiến chúng tớ... vui vẻ..."
Gương mặt xinh đẹp của Sở Tư Tư toát lên sự tà/n nh/ẫn ngây thơ.
Tôi nhìn cô ta một lúc lâu, cuối cùng thều thào: "... Được."
Sở Tư Tư sững sờ.
Hình như cô ta không ngờ tôi lại đồng ý.
Nhưng rất nhanh, một nụ cười đ/ộc á/c hơn hiện lên trên khuôn mặt cô ta.
"Mong chờ lắm nhỉ."
Ừ, mong chờ lắm.