20.
Ta ở sau tấm bình phong nghe mà lòng kinh hãi.
Lương Hiết nói không sai!
Nam Việt bị Đông Lỗ và Tây Triệu kẹp đ/á/nh, khu vực trung tâm giáp với Bắc Ung lại chính là nơi binh lực trống rỗng nhất.
Nếu Lục Chiêu thừa cơ tấn công Nam Việt từ trung lộ, thì Nam Việt lúc này đã bị hắn diệt rồi!
Hắn vì sao lại bỏ gần cầu xa?
Bỏ Giang Nam trù phú không lấy, lại đi chiếm thảo nguyên rộng lớn thưa dân của Tây Triệu?
Còn ta...
Trước khi xuất binh ta đã thức đêm nghiên c/ứu bản đồ để vạch ra chiến lược.
Đông Lỗ, Tây Triệu, thậm chí là vài nước nhỏ xung quanh, để đề phòng bị tập kích, ta đều đã bố trí binh lực. Duy chỉ có Bắc Ung là để trống.
Vì sao?
Là do ta sơ suất? Hay là trong tiềm thức, ta chưa bao giờ nghi ngờ hắn?
"Cố Trường An, ngươi vẫn không tin ta..."
Trong đầu ta lại hiện lên lời thì thầm và ánh mắt tủi thân của Lục Chiêu đêm qua.
Không tin sao?
… Tin sao?
Tim ta đột nhiên đ/ập mạnh.
21.
"Công tử Hiết vì Bắc Ung ta mà tốn công tốn sức rồi!"
Trong lúc ngẩn người, ta nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy mỉa mai của Lục Chiêu lại vang lên.
"Không vì Bắc Ung, chỉ vì tướng quân!" Lương Hiết vội vã nói: "Khi ta ở Bắc Ung đã đối với tướng quân..."
Lục Chiêu giơ chân đ/á vào n.g.ự.c Lương Hiết: "Th/ủ đo/ạn mờ ám không thể nói ra, ngươi lại bảo là vì ta? Ta không cần loại tiểu nhân như ngươi thay ta mưu tính!"
Lương Hiết suy sụp ngã ngồi trên đất, hai mắt đỏ ngầu. Không cam lòng nói: "Chẳng lẽ tướng quân vẫn còn nhớ Trường An Quân sao? Hắn đã lập Hậu rồi, trong lòng hắn không có Ngài!"
"Ta nguyện làm trâu làm ngựa cho tướng quân, nguyện ấm giường giải sầu cho tướng quân!"
"Lục Chiêu, ngươi nhìn ta đi! Ta, Lương Hiết, luận về tài tình, luận về tướng mạo, có điểm nào không bằng hắn?!"
"Ngươi không có điểm nào bằng hắn cả!" Lục Chiêu đột nhiên đ/á vào bụng Lương Hiết, giẫm hắn ta dưới chân: "Hắn quân tử như ngọc, hành sự quang minh chính đại. Hắn khiêm tốn nhân đức, yêu dân như con, là một Minh quân trị thế."
"Còn ngươi, châm ngòi chiến tranh giữa các nước, mặc kệ x/á/c người chất đống, coi thường sinh linh lầm than!"
"Lương Hiết, ngươi chẳng qua là một vũng bùn dơ bẩn đến mức ta giẫm lên cũng thấy bẩn chân!"
22.
Lương Hiết như một con ch.ó c.h.ế.t bị thị vệ lôi đi.
Ta từ sau tấm bình phong bước ra. Lục Chiêu cong môi cười với ta.
Mơ hồ, ta dường như lại thấy thiếu niên mười bốn tuổi rực rỡ như Mặt trời kia. Hắn với vẻ mặt đầy kiêu ngạo nói với ta: "Thấy chưa, họ đều không đáng tin!"
Nhìn hắn, ta khẽ cười thành tiếng. Đúng vậy, bọn họ đều không đáng tin, nhưng ta có thể tin hắn!
Năm mười bốn tuổi là vậy, bây giờ vẫn là vậy.
"Vừa khỏi bệ/nh, đứng dậy làm gì? Nằm xuống đi!" Lục Chiêu đến đỡ ta.
Ta tựa vào vai hắn, khẽ nói: "Không nằm nữa, ta, một Minh quân trị thế, nếu cứ nằm mãi e là sẽ trở thành một Hôn quân chìm đắm trong sắc đẹp mất..."
Mấy ngày nay Lục Chiêu thấy ta đã khỏe, nhịn không được đêm nào cũng giày vò ta. Còn hùng h/ồn nói rằng để ta "hấp thụ Dương khí".
Mặc kệ hắn đi!
Thiên hạ chiến lo/ạn không ngừng, vẫn nên tập trung làm việc chính sự!
"Lục Chiêu." Ta vỗ vào bộ giáp bạc trước n.g.ự.c hắn: "Đưa ta về. Ta sẽ đợi ngươi, lấy thiên hạ làm sính lễ, cùng ta kết mối lương duyên vĩnh viễn!"
Ta đã nhìn rõ, trước tiên phải thống nhất thiên hạ, sau đó mới có thể cai trị thiên hạ tốt đẹp.
Và người có thể thống nhất thiên hạ, không ai khác ngoài Lục Chiêu.
Đến lúc đó, sẽ không còn phân biệt Bắc Ung, Nam Việt nữa.
Chỉ cần có thể vì vạn dân mở ra một thời thái bình thịnh trị, ta và hắn, ai làm vua, ai làm thần, thì có gì mà không được?
Bởi vì hắn tin ta.
Và ta, cũng tin hắn.
23.
Đêm trước khi trở về Nam Việt, Lục Chiêu dường như muốn hành hạ ta đến ch*t.
Vài lần ta khóc lóc c/ầu x/in, hắn hôn khô nước mắt của ta, rồi lại tiếp tục ra sức: "Trường An Quân, sau khi về, ngươi tính thế nào về Vương hậu Tây Triệu của ngươi?"
"Ta... sẽ đuổi nàng ta đi..."
"Sẽ không luyến tiếc chứ?"
"Không..."
"Thật không?"
"Thật mà... đừng! Đừng chạm vào đó!"
"Ta không tin lắm đâu! Chứng minh cho ta xem đi!"
"Ưm... Lục Chiêu... đồ khốn..." Giọng ta đột ngột cao vút, xuyên qua mây. Rồi lại hạ xuống, không chút sợ hãi, cam tâm tình nguyện rơi vào trần thế.
Cả trái tim ta tràn đầy, không còn sợ hãi điều gì, cũng không còn nghi ngờ hay băn khoăn.
Cuối cùng, ta r/un r/ẩy ôm ch/ặt lấy hắn: "Ta... chưa từng chạm vào nàng ta... chưa bao giờ..."
"Ngoan... ta biết mà..."
24.
Thoáng chốc đã ba năm trôi qua.
Nam Việt dưới sự cai trị của ta binh lực hùng mạnh, dân giàu nước mạnh.
Mười lăm thành trì năm đó bị Lục Chiêu cư/ớp đi, ta sớm đã có khả năng giành lại, nhưng ta đã không làm.
Bởi vì những chính sách trị quốc mà Lục Chiêu áp dụng ở Bắc Ung đa phần đều qua tay ta. Mười lăm thành trì đó ở chỗ hắn và ở chỗ ta không có gì khác biệt, dân chúng đều sống an lạc, sung túc.
Sau Tết Trung thu, Đông Lỗ dâng lên hàng thư cho Bắc Ung, cúi đầu xưng thần.
Đến lúc này, Bắc Ung đã thôn tính tất cả các nước chư hầu ngoại trừ Nam Việt.
25.
Ta phê duyệt xong sớ tấu trong tay, trời đã khuya.
Khi trở về tẩm cung, ta thấy m/a ma và các cung nữ thường xuyên chăm sóc ta đang đứng thành một hàng trước cửa. Ta xoa trán, chắc chắn là tên đó lại lẻn vào rồi!
Nhưng ta mệt mỏi rã rời, làm gì còn sức để đối phó với hắn?