Tôi và Giang Hạo Ngôn bị trói ném bên cạnh lều.
Đồng Uy tự hào gọi Đồng Phúc Sinh.
"Sư phụ, đoán xem con đã gặp ai?"
"Đưa cô ta đi cùng? Đúng vậy, con cũng nghĩ vậy, hahaha, lừa cô ta nói xong chuyện rồi thì thả ra. Đợi cô ta giúp chúng ta tìm được chỗ đó xong con sẽ đến ngay. Người phụ nữ này thật rắc rối."
Tôi: “…”
"Đại ca, có thể cho tôi nghe được không?"
Đồng Uy lườm tôi, ra hiệu im lặng rồi tăng âm lượng lên.
"Cái gì? "Thanh Nang Kinh”? Ồ, con hiểu rồi, hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Uy cười khẩy.
"Kiều Mạc Vũ, coi như cô mạng lớn. Chỉ cần cô giúp chúng tôi làm xong một việc, tôi sẽ thả cô đi.”
Hóa ra, lần này Đồng Uy và những người khác lại đến đây để tìm bảo vật.
Bản thân Đồng Phúc Sinh biết về Chu Dịch, còn kinh doanh châu báo văn vật. Hắn đặc biệt đào tạo một nhóm người để thực hiện việc cư/ớp m/ộ và buôn lậu. Đồng Phúc Sinh sẽ tìm những kho báu được ghi chép lại ở nhiều nơi trong cổ thư, sau đó phái người đi tìm chúng.
Nếu tìm thấy, hắn có thể ki/ếm được bộn tiền.
Tôi nghi ngờ nói: “Ở nơi này c.ứt chim ị còn không có, lấy đâu ra kho báu?”
Trong sa mạc đúng là có lăng m/ộ cổ, nhưng ở gần Ô Nhĩ Hoà thì tôi chưa bao giờ nghe nói đến, ở đây hóa thạch khủng long có rất nhiều, chẳng lẽ Đồng Phúc Sinh còn b/án những thứ này sao?
Đồng Uy châm một điếu th/uốc, một chút ánh đỏ nhảy lên đầu ngón tay.
Hắn búng tàn th/uốc, nheo mắt cố làm ra vẻ âm trầm, sau đó phun ra một làn khói trắng, đúng lúc một cơn gió thổi qua, cát bay cả vào miệng hắn.
"Khụ khụ khụ!"
Đồng Uy chán gh/ét nhổ một bãi nước bọt.
"Kiều Mặc Vũ, rắn ăn thịt người đã xuất hiện, chẳng lẽ nơi này không có m/ộ cổ sao? Cô thực sự không biết đó là cái gì?"
Tôi kinh ngạc liếc nhìn hắn, mím môi im lặng, không ngờ Đồng Phúc Sinh lại biết chuyện này.