1.
Chu Tư bị tôi khóa ở đầu giường.
Biểu cảm khó chịu âm thầm nhịn.
Mà trên mặt đất, chiếc cao cấp và chiếc áo sơ phiên giới hạn anh nằm rải rác trên mặt đất.
Tôi dùng đầu ngón tay vuốt ve dọc theo đường nét cơ anh.
“Có thích như vậy không hả? Trả lời đi.”
“Tôi là sếp cô đấy!”
“Là sếp thì sao chứ? Tắt đèn thì chẳng giống ai.”
Khuôn mặt anh xịt, nh/ục nh/ã đến trên trán nổi đầy gân xanh.
“Tô Ly, tôi suy nghĩ rồi, PPT cũng không phải ngay đêm nay đâu. Nếu cô vì không làm mà sinh oán trách, đi làm điều sai trái thì thật sự không thiết đâu.”
“Làm, vì sao không làm, làm đến bình minh cũng phải làm chứ.”
Tôi trực tiếp cúi đầu xuống hôn một cái.
Anh s/ợ, hít một hơi thật sâu.
Câu hỏi anh từ “Có phải con không?” đến “Cô có biết hay không? Đeo ngược…” vài ngắn ngủi.
Không mất nhiều thời anh đã biến thành dáng nửa sống nửa ch*t.
Khuôn mặt tôi ngơ ngác.
Người bình thường vẫn luôn m/ắng tôi tiếng hồ không ngừng nghỉ, sau vài đã bắt đầu thở hổ/n h/ển ư?
Ngay lúc ngoài lên tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?” Giọng anh khàn khàn.
Tôi hơi sửng sốt.
“Có thể là trai tôi trở về.”
Khuôn mặt anh đen sì chẳng khác gì đáy nồi: “Đừng chạm vào tôi.”