Trần Đông người bộ vest công sở chu, trợ lý ôm áo dạ sau lưng ông cách nửa bước.
Điếu th/uốc giữa ngón tay đã tích tụ một lớp dài lê thê.
Nhưng ông quên phủi nó đi, mắt lặng lẽ dõi theo bóng hình mảnh mai đang xoay tròn trên sân khấu.
Cho khi bóng người ấy ngột dừng lại uể oải.
Tiếng nức nở khẽ vang lên.
"Anh ngoài đợi trước đi."
Trần Đông áo từ tay trợ lý, lệnh ngắn gọn.
Ông bước về phía sân khấu.
Khi nghe thấy bước chân
thì Trần Đông đã sừng sững trước mặt.
Tôi ngẩng khuôn mặt đẫm lệ: Trần?"
Gia tộc Trần và Chu vốn bất hòa.
Trần Đông với Chu xưa chưa từng lại.
Lý do biết mặt ông ấy, là vì lần tiệc tùng hôm ấy Chu dẫn chúc rư/ợu.
Dù sao giới thượng bọn vẫn thể diện hòa hoãn.
Nghe Chu nói, Trần Đông là người tiếp cận.
Tiền bạc, quyền hay sắc đẹp không lung lạc được ông.
Giới bàn tán xem ai sẽ là người hái được đóa núi cao này.
Trần Đông khom người, áo vai tôi.
"Chuyện gì xảy sao uống nhiều rư/ợu này!?."
Tôi ch/ặt vạt áo dậy, lắc đầu
thì chợt lóe một ý nghĩ.
Tôi không làm gì được Chu Xuyên, vậy Trần Đông thì sao?
Nhà Trần còn hơn Chu gia gấp bội.
Chỉ là, vì gì Trần Đông vì mà kết th/ù với Chu Xuyên?
Trong cơn ngơ ngẩn
ông đưa khăn "Lau nước mắt đi đã."
Tôi nhưng không động tay
mặc cho giọt lệ lã chã xuống sàn.
"Cãi nhau với Chu à?"
"Chúng em tay rồi."
Trần Đông nhướng mày, nhìn bằng mắt lường.