“Th* th/ể ban nãy... Hả?”

“Được, biết rồi, được.”

Cúp điện thoại, sắc mặt cảnh sát trẻ thoáng chốc trở nên nghiêm túc.

Tôi sát lại hỏi:

“Đồng chí cảnh sát, đầu quay về rồi sao?”

“Ngoan ngoãn đợi đấy cho tôi!”

Cảnh sát trẻ đột nhiên trừng mắt hung dữ với tôi, sau đó mím môi im lặng. Tôi và Văn Yến bốn mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Anh Trần gi/ật khóe môi:

“Tôn Lượng, có đúng không? Thái độ với kẻ gi*t người kiểu này không cần thiết phải quá tốt đâu.”

Cảnh sát đưa chúng tôi vào đồn và nh/ốt vào phòng tạm giam.

Phòng tạm giam là phòng giam đặc biệt trong đồn cảnh sát, có thể tạm giam nghi phạm bất hợp pháp trong 24 giờ và không được vượt quá 48 giờ. Sau khi hết thời gian tạm giam, nếu cần áp dụng các biện pháp cưỡ/ng ch/ế thì sẽ chuyển đến trại tạm giam.

Phòng tạm giam là một căn phòng nhỏ khoảng 4m2, sát hành lang là hàng rào sắt, bên trong phòng có một hố xí xổm, bên cạnh xây bức tường ngang nửa người, ngoài những thứ này ra thì không còn gì khác.

Sau khi nh/ốt tôi vào, cảnh sát gọi Văn Yến sang phòng thẩm vấn bên cạnh để hỏi thăm.

Một lát sau, Văn Yến h/ồn bay phách lạc trở về.

Phòng tạm giam có chia nam nữ, Văn Yến bị nh/ốt đối diện với tôi, tôi vội vàng hua hai tay với qua cửa sắt với cậu ta.

“Chú cậu đâu?”

Sắc mặt Văn Yến trắng bệch:

“Chú tôi ch*t rồi.”

“Cảnh sát nghi ngờ tôi mới là hung thủ gi*t người, hu hu hu...”

Văn Yến ngồi bệt trên sàn, bật khóc nức nở.

Hóa ra vừa qua 6 giờ, cổ th* th/ể kia đột nhiên phun ra một lượng m/áu lớn. Cảnh sát điều tra camera của khách sạn, video giám sát trong hành lang cho thấy khi ra khỏi phòng Văn Yến đã đeo một túi xách, sau đó tôi mới đi vào.

Từ khi tôi đi vào cho đến khi cảnh sát tới, tôi chưa từng rời khỏi căn phòng đó, mà phần đầu th* th/ể ấy lại không có ở trong phòng, thế nên Văn Yến đã trở thành nghi phạm lớn nhất trong vụ án gi*t người ch/ặt đầu này.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm