Đất quan tài

Chương 9

01/04/2024 16:23

Lúc đó, toàn bộ thanh niên trai tráng trong làng hầu như đều đi làm công trình trị thủy, bắt đầu làm từ gần tháng chạp, làm đến cuối năm mới được về nhà.

Trong thời gian đó, vợ tôi một mình nuôi hai đứa trẻ ở nhà.

Tôi tích cực làm việc nên gần một tháng không về, sau đó có một người cùng làng trở về, vợ tôi nhờ người ta đưa thư cho tôi bảo tôi về nhà một chuyến.

Tôi về nhà thấy tinh thần của vợ kiệt quệ, ánh mắt hoảng lo/ạn: “Mình ơi, trong nhà có người!”

“Sao thế?”

“Cứ đến tối, khi em tắt đèn đi ngủ là lại nghe thấy tiếng có người nói chuyện, bật đèn lên thì không nghe thấy nữa…”

“Có phải em nằm mơ rồi không?”

“Chắc chắn không phải, thậm chí em còn có cảm giác ban ngày có người nhìn em, nhưng em không nhìn thấy, em sợ lắm, anh đừng đi làm công trình trị thủy nữa có được không?”

“Không được đâu em, anh chỉ mới đến làm việc, không được lười biếng! Làm vậy sẽ để lại ấn tượng x/ấu cho người ta.”

“Nhưng em ở một mình sợ lắm, cả đêm em không dám ngủ!”

Tôi suy nghĩ hồi lâu: “Hay thế này đi, anh sẽ nhờ bà Khương Nhị ở Tây Viện Tử đến bầu bạn cùng em, dù sao thì anh cũng phải xử lý xong đợt trị thủy này đã.”

Bà Khương Nhị là thím của chú Khương, một bà lão cô đ/ộc, không con không cái, ở ngay bên cạnh nhà chúng tôi, ngày đầu tiên chúng tôi lưu lạc đến đây, bà ta là người đầu tiên cho chúng tôi bát canh nóng.

Tôi đến Tây Viện nói với bà Khương Nhị đầu đuôi câu chuyện, mong bà sẽ qua bầu bạn với vợ tôi.

Ánh mắt bà Khương Nhị lóe lên, đồng ý ngay mà không nói gì thêm, còn an ủi tôi: “Không sao, có lẽ là vợ cậu mới đến đây nên còn lạ nước lạ cái, tôi trông nom giúp cậu, cậu cứ yên tâm làm công trình trị thủy đi, cậu mới đến, đừng để người khác lợi dụng mình.”

Tôi cảm kích bà ta vô cùng, đặc biệt là câu cuối cùng của bà Khương Nhị khiến tôi rất muốn khóc.

Có bà Khương Nhị giúp, tôi cũng có thể làm hết đến đợt trị thủy, lúc này đã gần đến lễ hội mùa xuân cuối năm.

Sau khi về nhà, tôi hỏi vợ dạo này sống thế nào.

Sắc mặt của vợ tôi tốt hơn so với lần trước, cô ấy nói từ khi bà Khương Nhị đến, tiếng nói chuyện kia đã không còn nữa, nhưng tối nào bà Khương Nhị cũng thắp hai nén hương, thần thần bí bí, nói chuyện giống y hệt con mèo già, cứ lẩm bẩm lảm nhảm liên tục như đang nói chuyện với ai đó ở đối diện, nhưng nói gì thì không nghe rõ, là vì bà ta ở đây, vợ tôi không sợ nữa, giọng nói y hệt con mèo già của bà ta bắt đầu khiến cô ấy sởn da gà, lâu dần lại thành như hát ru, ngủ cũng dễ hơn.

Tôi đi m/ua ít điểm tâm để cảm ơn bà Khương Nhị, bà ta nhận điểm tâm của tôi, nhưng lại đưa cho tôi hai nén hương.

Tôi hơi bực mình, làm gì có ai tặng hương cho người sống bao giờ? Bà ta đang rủa người ta ch*t sao?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm