“Anh Văn Dụ, anh nói sẽ ăn cơm cùng em, sao lại bỏ em mà đi vậy…”
Vừa mở cửa, tôi đã thấy cái Alpha vừa gây bão sân trường kia đang nằm phè phỡn trên sofa nhà tôi.
Tôi mặt không cảm xúc đi qua, cậu ta lập tức ngồi dậy ngay ngắn.
Tôi lờ đi ánh sáng lấp lánh quanh người Ninh Thiện Chi, quay sang vỗ về chiếc sofa đơn “Lý Tứ” mà tôi đích thân chọn m/ua về từ trung tâm thương mại.
“Ninh Thiện Chi, lần sau nếu còn dám ngồi lên Lý Tứ của tôi mà không xin phép, thì hãy trả lại chìa khóa nhà tôi đi.”
Soái ca kia lập tức lộ vẻ sắp khóc đến nơi:
“Em nhớ rồi, em không dám ngồi ghế riêng của anh nữa đâu…”
Cậu ta bắt đầu kể khổ, nói mình bị fan cuồ/ng chặn đường tán tỉnh đến mức không có nổi một giấc ngủ yên.
Thật ra dáng vẻ này đúng là khiến người ta mềm lòng.
Tôi mê cái mặt của cậu ta chứ gì nữa, không thì sao lại cho người ta vào nhà.
Tôi vốn hơi hướng nội, hoặc cũng có thể nói là lười giao tiếp. Làm một con cá mặn không tốt hơn à?
Trong thế giới tình yêu O/A này, tôi chỉ thấy mừng vì mình là một Beta.
Quá tốt rồi, không có pheromone, không bị pheromone chi phối mà hóa thành con thú phát tình không lý trí.
Tôi không thể đ/á/nh dấu ai, cũng không bị ai đ/á/nh dấu — đúng chuẩn Beta.
Vừa nấu ăn, tôi vừa nghĩ: đời mình vậy là có phúc rồi.
Cái tên đại thiếu gia Ninh Thiện Chi kia chưa từng động tay làm việc gì mà nay cũng xắn tay áo rửa rau giúp tôi.
Cậu ta vừa làm vừa nghiêng người sát lại gần, giả vờ vô tình vạch cổ áo tôi ra:
“Vết đỏ này là gì vậy?”
Tôi tập trung hết sức vào củ khoai tây trong tay:
“Cái gì? Muỗi cắn thôi mà.”
Nhưng đến tối, lúc tắm rửa trước khi ngủ,
Tôi đứng trước gương trong phòng tắm, cau mày ch/ặt.
Sờ tay lên mấy vết đỏ trên ng/ực.
Cái này…
Làm sao mà là muỗi cắn được chứ?