Tần Sách xuống lấy nước uống.
Đèn vừa bật sáng, không khí lãng mạn tan biến hết.
Khi Tần Sách nhảy lò cò vào phòng ăn, Tiểu Từ lại vén quần tôi hỏi: "Tiểu Đường tổng, mình còn tiếp tục không?"
Tiếp tục cái nỗi gì.
Tôi đưa tiền cho Tiểu Từ bảo cậu ta bắt taxi về.
Rồi quay đầu bước vào phòng ăn.
Tần Sách đang đứng trước quầy bar uống ừng ực nước đ/á.
Thắt lưng tôi còn chưa thắt, thả rông đi thẳng đến trước mặt Tần Sách, cầm tay anh ấn lên bụng dưới: "Anh dọa chạy mất nhân tình của tôi rồi, anh thay cậu ta đi."
Tần Sách lại uống thêm ngụm nước đ/á, tay từ bụng dưới tôi luồn ra sau eo, dùng lực bế tôi lên quầy bar rồi đ/è xuống.
Viên đ/á lăn quanh trong miệng anh một vòng, rồi anh cúi người xuống.
Tôi sững người, hít một hơi thật sâu, tay tóm ch/ặt tóc Tần Sách gi/ật mạnh.
"Vãi! Lạnh quá!"
"Tần Sách, mẹ kiếp!"
"Buông ra!!!!"
Tần Sách hành tôi thập tử nhất sinh, tôi nằm bẹp trên quầy bar như món ăn sắp dọn ra.
Tần Sách lau miệng bỏ đi, trước khi đi còn vỗ vỗ "bảo bối" của tôi, ch/ửi tôi là "chó đực".
Nếu anh không nhảy lò cò mà đi thì sẽ ngầu hơn nhiều.
Tôi lấy tay che mắt.
Sướng đến phát khóc.
Mẹ kiếp.
Từ đâu ra nhiều chiêu trò thế?
Tiểu Từ cũng không phê bằng anh.
Hôm Đường Thắng Cường trở về, chân Tần Sách cũng gần như khỏi hẳn.
Đường Thắng Cường hỏi tôi thấy Tần Sách thế nào.
Tôi bảo: "Cũng tạm được."
Hôn cũng ngon mà dùng cũng tốt, chỉ có điều không cho "làm".
Cho tám điểm vậy.
Đường Thắng Cường ch/ửi tôi là đồ bỏ đi.
Chuyện từ hơn hai mươi năm trước đã rõ rành rành, ngày nào cũng nhai lại không chán.
Sau khi về, Đường Thắng Cường đối xử lạnh nhạt hẳn với Tần Sách.
Không tới mấy ngày sau, Đường Thắng Cường gặp t/ai n/ạn xe, lúc đó Tần Sách đứng bên cạnh, đỡ cho ông ta một cái, bị thương ở vai nhưng c/ứu được mạng Đường Thắng Cường.
Hai người lại quấn quýt như sam.
Tần Sách thuận lợi trở thành "thân cận của vua", đến cả tôi cũng phải nép sang một bên.
Đường Thắng Cường ch/ửi tôi là đồ bỏ đi, kỳ thực ông ta còn bỏ đi hơn.
Tần Sách từ khi tiếp cận ông ta đến lúc chơi ch*t ông ta chỉ mất một năm.
Đường Thắng Cường ch*t rất nhanh, nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng.
Hôm ông ta ch*t đột ngột do nhồi m/áu cơ tim, tôi còn đang chơi bungee jumping trong núi sâu.
Tới bệ/nh viện, Tần Sách mặc đồ đen đứng trước cửa, hơi cúi đầu an ủi chàng thanh niên mặc vest đen cùng tông bên cạnh.
Tôi thấy hơi choáng.
Hơi giả tạo.
Cảnh tượng ấy vô cớ trùng khớp với đêm tuyết sáu năm trước.
Sáu năm rồi, Tần Sách chẳng thay đổi chút nào.
Buồn cười là, mẹ kiếp, tôi cũng vẫn y nguyên.
Nhìn thấy hai người họ đứng cạnh nhau là m/áu dồn lên n/ão.
Tôi không nghĩ gì, vừa đi vừa xắn tay áo, sau đó chạy ào tới.
Tôi tóm lấy vai Trâu Tấn, một quyền đ/ập vào mặt cậu ta.
"Ai cho mày tới đây?!"