Khó đến thế sao?

Tôi ngậm que kẹo mút, ngả người nằm dài ra.

Ánh nắng trưa chói chang, mây trời lửng lơ trôi.

Còn đúng 1 tuần nữa là đến ngày thỏa thuận hỗ trợ tài chính hết hạn.

Tôi đã hứa với Kiều Uy Niên rằng tôi sẽ đi thật xa, cả đời không quấy rầy anh và dì Giang nữa.

Rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng rồi.

Sao giờ vẫn thấy lưu luyến khôn ng/uôi?

Không hiểu nổi.

Lòng tôi như bị bóp nghẹt.

Nỗi u uất này càng dâng cao khi về nhà gặp lại Kiều Uy Niên.

Dì Giang nhiệt tình mời tôi dùng cơm.

Nhưng khi ánh mắt trong veo của Kiều Uy Niên chạm phải tôi giữa không trung, bước chân tôi chợt khựng lại.

Tim vô cớ đ/ập lo/ạn nhịp.

"Con hơi mệt, dì ơi, con về phòng trước nhé."

Tôi vội vã viện cớ, tắm rửa qua loa rồi chui tọt vào chăn.

[Tinh——]

Bạn cùng bàn chuyển tiếp cho tôi một bài đăng.

[Anh Tụng, xem cái này đi.]

Tôi mở ra, lập tức gi/ật mình bật dậy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm