Ngày diễn ra lễ trưởng thành.
Tôi há hốc miệng khi thấy Giang Vạn Tái đang đứng chờ ở ngưỡng cửa.
Anh khoác lên người bộ vest mới tinh, áo quần vừa vặn và thẳng tắp như được c/ắt may riêng, mái tóc cũng được chải chuốt kỹ lưỡng.
Hồng Mao cũng tròn xoe mắt kinh ngạc: "Đang yên đang lành, cậu làm trò gì thế này?"
Giang Vạn Tái hắng giọng: "Chưa từng dự sự kiện nào như thế này, không biết chọn trang phục nào cho phù hợp."
Chẳng lẽ anh...
"Không ngờ anh Giang nhà chúng ta lại căng thẳng cơ đấy. Ha ha ha!" Hồng Mao nhanh nhảu đoán đúng suy nghĩ của tôi, cười đến ngả nghiêng: "Còn nhớ hồi mới quen, cậu kiêu ngạo biết bao nhiêu. Lúc đó tôi nào ngờ cậu sẽ có ngày hôm nay."
Giang Vạn Tái im lặng, mặc nhiên thừa nhận.
Hiếm khi thấy anh bẽ mặt, tôi cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Giá mà biết trước màn kịch x/ấu hổ sắp diễn ra, tôi đã không dám cười phá lên như thế.