Khi định thần lại thì hai chúng đứng dưới chung cư của mẹ tôi.
"Tô Tuyết." Anh đột ngột gọi tên tôi.
"Ừm?"
"Em nghĩ kỹ chưa?"
"Cái gì cơ?" Đầu óc trống vẫn theo quen đáp "Ừm."
"Những nói trước đó đều là thật. Bình thường bận, tuần bảy ngày thì sáu ngày ở viện, ngày còn lại cũng phải túc trực suốt. Anh thuộc kiểu người việc là đứng phủi quần áo đi thẳng."
"À, Bác sĩ các c/ứu người đời, thật vĩ đại làm sao." Tôi không biết phải tiếp thế nào.
"..." Anh nhìn chằm chằm giây, như dò xét mắt có chút dối trá nào Ánh mắt ấy khiến thấy hụt hẫng.
"Vậy rồi."
Nói kéo lầu.
Ban mẹ có ngạc nhiên, không Lục Niên nói gì bà đột nhiên cười tươi như hoa.
Tôi tưởng hoàn cảnh gia đình tạp của mình sẽ khiến túng, nào ngờ xử lý đâu ra đấy. Chỉ vài câu thu phục cả mẹ và dượng tôi.
Ăn cơm mẹ chúng đi đăng kết hôn.
"Đi nhanh đi, kẻo muộn ca tối của Tiểu Lục."
Tôi: ???
Không Lục Niên cho mẹ ăn bùa mê th/uốc lú gì. Sao bà lại con gái giao cho người đàn ông mới gặp lần đầu?
Trong hoàn cảnh hồ như người mộng du đó, theo đến dân sự.
Cho đến khi đọc thề vẫn chưa hết bàng hoàng về cuộc nhân chớp nhoáng này.