Ta chút hoặc. Há lẽ Diêm vẫn biết? đúng vậy...
Đang suy nghĩ, lập tức một tờ lịch được đưa vào tay ta.
"Có yêu cầu gì cứ ghi đây, tọa sẽ gắng đáp ứng."
Ta chăm chú nhìn vào mục "Diêm bình" tờ lịch, vô cùng kinh ngạc.
Trên đó viết:
"Nữ khi chịu trùng sát khí vẫn giữ được tự chủ, chỉ diệt mấy loài s/úc si/nh giải tỏa, quả nhân tài địa phủ có!"
Diêm chớp mắt nháy giả bộ nghiêm nghị ho khẽ:
"Nhân tiện, lệ này, tự đặt mình một cái tên."
Ta còn đang ngẩn ra, nhưng không do chữ Tống Ngân Sương.
Diêm lòng cười, lại từ bàn làm lấy ra một xâu chìa khóa.
"Đây phủ đệ do địa phủ trước khi lịch được chuẩn, thể tạm trú làm nhân viên bị."
Diêm lại bổ sung thêm:
"Nhắc nhở, phủ đệ này thể dẫn theo khác cùng ở."
Ban đầu không ý câu này, nhưng Diêm đứng đã chớp mắt như muốn lửa.
Thấy vẫn hiểu, ngài trực t/át bay sai đã áp giải tới đi:
"Thời gian luân ít nhất mười lăm mau tới Luân Hồi Tư, may ra còn gặp được người quen!"
"Thăng cấp thành lệ khó vô cùng, bảo lãnh hai cùng không luân hồi, hợp quy địa phủ đó."
Nghe xong lời Diêm Vương, gần như bay vụt đi.
Tại người xếp chờ luân hồi, nhờ sự giúp đỡ lão bằng hữu Mạnh Bà, đã tìm được phụ thân và mẫu thân.
"Sương Nhi!"
Có lẽ chính nhân duyên, dù không còn như còn nhưng song thân vẫn nhận ra ta.
Vừa thoát khỏi đông, định cảm tạ Mạnh Bà, nhưng bà chỉ vỗ ta:
"Khách sáo khi ngày còn đồng liêu."
Trở về phủ, gần như ch/ặt lấy song thân.
Điện thoại địa phủ do Diêm cấp bỗng vang thông báo:
"Thông cáo: Các lệ mới thăng nếu còn sát khí thể đến Thập Bát Địa Ngục tìm nhân trừng ph/ạt giải tỏa. bờ khó khăn, ức quá độ."
Ta cười.
Đúng vậy.
Không được gi*t người, nhưng nói không được diệt mà.
-Hết-