Lần tiếp theo nhìn thấy là trong tiền sảnh điện.
Tôi ngờ rằng sở dĩ phải vả thế mới vào chỉ vì miếng bánh ngọt.
Có một chút buồn cười nhưng cũng một chút dễ thương.
Nhìn ăn bánh, sờ sờ đầu cảm mềm mại dưới bàn tay giống chú chuột nuôi còn nhỏ.
Em vẻ bị dọa sợ.
Tôi hơi nên gấp gáp vậy.
Sau này, nghe nói tôi, tim lỡ một nhịp, dù biết đó lẽ chỉ là một nói đùa.
Ngày hôm đó, cách nào ngủ được, nói “Yêu anh” đi lại trong đầu tôi.
Mặc dù tượng mỗi lần nhìn thấy chút khó nhưng chưa giờ nó lại khó thế.
Lần này thấy đôi chân của con người và đang cầm một áo choàng biết từ đâu ra, hầu che bộ quan trọng.
Vừa biết người nhìn thấy vậy, chợt một cảm khó tả, rất tức gi/ận, khó chịu, chua.
Nhưng điều này đều bị một gọi “ông chủ” nhàng gạt bỏ.
Tôi người lại để nhìn thấy khuôn mặt đỏ của mình, rồi đưa cho bộ quần áo chuẩn bị trước.
Tôi sớm thuộc kích thước của rồi.
Nhận ngư trong truyện bước đi dẫm lên d/ao, muốn bế lên, nhưng hệ thống báo bất điều gì trái với trước mặt người khác.
Nếu trước người khác sẽ phía sau người khác.
Chân thật mềm, đôi chân mềm vậy đi trên d/ao sẽ đ/au lắm.
Vào đính hôn, đưa công chúa đi dạo theo truyện và định tìm ấy.
Vì lý do nào đó bánh của bị một bên.
Nó hợp khẩu vị sao?
Tôi về bánh ngọt ăn nhiều và cầu đầu bếp cải thiện chúng.
Trên thực tế được, nhưng bây giờ là người giấy vạn năng.
Thành thật rất sợ hãi nhìn thấy biến thành bọt biển rồi tan biến, thực sự sắp biến mất.
Nhưng sự an ủi và của lần đầu tiên tràn đầy mong đợi vào mai.
Sau này thế với nhau.
Dù trở thành nhưng vẫn công việc nào.
Em thư của tôi.
Thời ở bên nhau càng tăng, đưa về ra mắt bố mẹ.
Tôi chưa giờ thấy dáng vẻ thế, mặt trời bé sợ trời sợ đất dường bị che khuất, cố gắng an ủi thế nào cũng được.
Phải bố bày sự hoan nghênh và thương mãnh liệt mặt trời bé r/ẩy mới bắt đầu sáng trở lại.