Tốt A Hại B

Chương 7

08/06/2025 20:06

Bên ngoài gió rít từng cơn, điểm xuyết vài tiếng gầm gừ của x/á/c sống.

Nửa đêm nghe tiếng sột soạt, tôi gi/ật mình tỉnh giấc: “Hửm?”

Lục Diên Chi ngồi bên giường quay lưng về phía tôi, khẽ ho: “Không có gì.”

“Kỳ dịch cảm kinh khủng lắm à?” Tôi hỏi.

“Ừ.” Lục Diên Chi rút điếu th/uốc từ hộp, “Tớ ra ngoài hút một điếu.”

Tôi ra lệnh cho Công Chúa đang cảnh giác nằm xuống, bản thân cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, chăn đệm bên Lục Diên Chi vẫn còn hơi ấm nhưng người đã biến mất.

Tôi vuốt phẳng nếp nhăn trên đồng phục, vừa ngáp vừa đổ thức ăn cho Công Chúa.

Đã mười ngày chúng tôi bị kẹt trong trung tâm thương mại, nhờ bộ thu phát tạm bợ của Lục Diên Chi mà chúng tôi liên lạc được với quân đội.

Tôi báo số hiệu xong thì thào: “Hệ thống của hai ta giao thoa nhiều thế à?”

Lục Diên Chi lờ tôi đi, tập trung trả lời tổng đài.

Kết thúc cuộc gọi, hắn định châm th/uốc nhưng thấy Công Chúa nằm dưới chân tôi lại cất đi.

“Phải vài ngày nữa c/ứu viện mới tới.”

“Cái gì? Ông già cậu làm quan to trong đó mà cũng phải xếp hàng?”

Tôi kinh ngạc, “Ngoài kia hỗn lo/ạn đến mức nào rồi? Địa ngục trần gian sao?”

Lục Diên Chi khịt mũi: “Tớ bảo họ ta không vội, có đủ đồ ăn thức uống, sống sót được. Để người khác dùng tài nguyên trước.,”

“Thế kỳ dịch cảm của cậu thì sao? Khó chịu lắm phải không?” Tôi nhíu mày lo lắng.

“Nhịn được.” Lục Diên Chi tỉnh bơ, “Hiện tại vẫn kiểm soát được.”

Hai chúng tôi buồn chán quá, đành tự tìm thú vui.

Bữa trưa phải lên tận tầng năm dùng bữa.

Chẳng biết hắn ki/ếm đâu ra nến, trong quán ăn tối om, chúng tôi có bữa trưa dưới ánh nến.

Tôi giỏi nấu ăn, đặc biệt là đồ cho chó.

Tôi tự tin cho rằng đồ người ăn chỉ khác ở chỗ thêm nhiều gia vị.

Lục Diên Chi nuốt chửng miếng thịt bò dai: “Hồi đó tớ hẹn hò với omega kia ở đây.”

Tôi hóng chuyện: “Ủa, cậu thích người ta à?”

“Thích cũng vô ích.” Hắn cố c/ắt miếng thịt mãi chẳng được, đành quăng vào bát Công Chúa, “Cậu ta ch*t rồi.”

Một câu khiến tôi im bặt.

“Cậu... đường tình lắm trắc trở nhỉ.”

Lục Diên Chi ngẩng đầu lên: “Còn cậu? Cuối cùng cũng chia tay thằng alpha hẹp hòi nặng mùi đất cát rồi à?”

Tôi ngớ người: “Mùi tin tức tố của nó là đất cát à?”

Tôi không hề biết.

Chỉ nhớ Lục Diên Chi và người cũ của tôi chẳng ưa gì nhau.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm