13
Tôi đuổi theo, sau phát bắt Cẩn Xuyên.
Lập tức thuận thế kéo em ấy vào lòng mình:
“Tiểu bây giờ đã học cách trêu chọc anh rồi đấy à, là ngoan nha.”
Tôi dùng ngón nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn bị tôi nuôi đến trắng của Tiểu Xuyên.
Lại vuốt mấy sợi tóc đang dựng đứng của em ấy, ánh cưng đ/á/nh giá em ấy.
Mà Cẩn lòng tôi là nghĩ gì, mở miệng nói:
“Anh ơi, tại sao anh tìm đối tượng em?”
“Anh cũng mà, em chỉ muốn cạnh anh thôi.”
Ánh Cẩn thơ nhìn tôi, nói cay đắng, khó hiểu.
Tôi cười khổ tiếng, kéo Tiểu bên:
“Tiểu em có hay tối hôm qua em có bao nhiêu nguy hiểm?”
Ánh Cẩn nghi ngờ, giống hiểu tôi đang nói gì.
Tôi cười khổ tiếng: hết cách với em mà.”
……
“Cái gì, anh, anh thật sự gạt em chứ?”
Cẩn vẻ mặt tràn đầy thể tin nổi kh/iếp s/ợ lên tiếng.
“Anh cũng là em gấp, nhưng trước hết em bình tĩnh đã.”
Tôi nhẹ an ủi Cẩn em ấy từ từ nói.
Chính là vừa rồi, tôi đem do sao tìm đối tượng em ấy đều nói em ấy biết.
Kể cả những việc em ấy đã làm tối qua.