1.
Ta cẩn thận kéo ngài ấy từ dưới nước lên. Những vết roj đan chéo nhau lộ ra trong không khí. Một vết s/ẹo đ/áng s/ợ nhất gần như xuyên qua toàn bộ tấm lưng, vặn vẹo méo mó. Chỗ lẽ ra chứa tiên cốt giờ sờ vào trống rỗng.
【Hệ thống, tiên cốt ở đây... đi đâu rồi?】
【Bị móc đi rồi chứ sao, dù sao thì Thời Khanh cũng là người có võ lực cao nhất trong toàn bộ câu chuyện, không lấy tiên cốt ra thì không thể áp chế được.】
【Cũng không có lợi cho sự phát triển tình cảm sau này.】
Giọng ta hơi run, tay không dám chạm lung tung:【Có đ/au lắm không?】
Hệ thống chê ta ngốc: 【Bọn họ đâu phải kẻ khờ, lúc tỉnh táo sao có thể ra tay được?】
【Sau khi hạ th/uốc mê, choáng váng thì sẽ không cảm thấy gì nữa đâu.】
Ta hỏi nhiều quá, hệ thống thấy phiền:【Hỏi nhiều vậy làm gì, mang người tới đó, ngươi lấy tiền rồi đi, ta tắt máy đi du lịch, mọi thứ sẽ kết thúc thôi.】
Thân hình tiên nhân cao lớn, nhưng khi nhấc lên lại nhẹ bẫng. Chiếc áo trắng lay động, xươ/ng sườn cấn vào người ta đ/au đến phát khóc.
Bọn họ thật nhỏ nhen, nói là yêu h/ận tình th/ù, nhưng đến một bữa cơm cũng không nỡ cho. Lại còn hành hạ người ta ra nông nỗi này.
Có lẽ ta khóc quá nhiều, hệ thống bỗng kiên nhẫn hơn một chút:【Dù sao cũng là ngược luyến tình thâm, giai đoạn đầu đương nhiên phải chịu chút khổ sở.】
【Với lại ngươi cũng đừng quá lo lắng, kết thúc của cuốn tiểu thuyết này là HE.】
【Cuối cùng mọi người đều sẽ hạnh phúc.】
Ta nhớ tới cuốn sách mà hệ thống nhắc tới. Trong đó, người đệ tử sa vào M/a đạo dùng những th/ủ đo/ạn dơ bẩn từng bước kéo người sư tôn như ánh trăng sáng xuống vũng bùn. Năm đó ta chỉ lật xem qua vài lần, thấy gh/ê t/ởm quá nên đã dùng nó làm gạch kê chân bàn.
Đi được nửa đường, hệ thống chợt gi/ật mình: 【Ngươi đi sai đường rồi à? Đây không phải đường đến M/a giới.】
Ta nâng tay, cõng người càng ch/ặt hơn một chút:【Ta sẽ không giao ngài ấy ra.】
【Chỉ có Lệ q/uỷ á/c mới đưa ân nhân vào Địa ngục. Một người có lương tri không thể làm được chuyện này.】
2.
Khi Thời Khanh tỉnh lại, ta đang sắc th/uốc.
Gió cuộn theo mùi th/uốc lên chín tầng trời. Ngài ấy không còn mắt, từ trên giường ngã xuống, mò mẫm vô vọng. Nghe thấy tiếng ta vào, ngài ấy lúng túng hoảng hốt lại đụng phải góc bàn, đ/au đến mức hít sâu.
“Ngươi là do ai phái tới? Tần Trúc? Hay Thẩm Chương?”
Ta gãi đầu, không biết phải giải thích hệ thống là thứ gì. Ánh mắt liếc thấy con trâu đang cột ngoài cửa, ta đổ mọi trách nhiệm lên đầu nó: “Đều không phải. Lúc ta dắt trâu xuống sông tắm thì gặp được ngài.”
Con trâu già ngoài cửa vì bị đổ oan mà hừ hừ hai tiếng bất mãn, quay lưng lấy m.ô.n.g chĩa vào ta.
Vừa rồi động tĩnh không nhỏ, vết thương trên người tiên nhân lại rá/ch ra chảy m/áu. Chỉ đành bôi th/uốc, băng bó lại từ đầu.
Giọng ngài ấy run run vì yếu ớt: “Ngươi là ai?”
“Thủ Thời.” Ta không biết chữ, hỏi hệ thống rất nhiều lần mới quyết định lấy cho mình một cái tên như vậy.
Th/uốc ngoài cửa đã sắc xong, chỉ là ngửi thấy vị vừa đắng vừa chát.
Thời Khanh cắn ch/ặt răng không chịu uống, ngài ấy sợ ta bỏ th/uốc đ/ộc vào.
Ta an ủi ngài ấy: “Đừng sợ, năm xưa ngài từng c/ứu ta.”
Tiên nhân nghi hoặc: “Khi nào?”
“Trước miếu Thành Hoàng, hai chiếc bánh bao.” Lúc đó ta còn chưa chăn trâu. Chỉ là một tên ăn mày dở sống dở ch*t, mặc quần áo rá/ch nát co ro trong ngôi miếu đổ nát. Khi sắp c.h.ế.t đói, có một vị tiên nhân toàn thân tỏa ánh vàng đẩy cửa bước vào, trên tay cầm hai chiếc bánh bao nóng hổi.
Kéo ta từ trên đường Hoàng Tuyền trở về.
Đối phương nhíu ch/ặt mày suy nghĩ một lúc lâu, mới buông miệng ra, mặc cho ta đổ thứ nước th/uốc đắng ngắt vào. Gương mặt đẹp đẽ kia lập tức nhăn lại như một chiếc bánh bao.
Ta rửa sạch cái niêu th/uốc. Thời Khanh lừa ta rồi, tám chín phần là ngài ấy không nhớ ra. Nhưng cũng phải, một vị tiên nhân tốt bụng như vậy, chắc chắn đã c/ứu rất nhiều ăn mày giống như ta.
Không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.
3.
Trong căn nhà tranh bỗng có thêm một người, mỗi ngày ta lại có thêm một việc nữa để làm. Cày ruộng, chăn trâu, và cả sắc th/uốc.
Thời Khanh là một người quá lương thiện, vài thang th/uốc đổ xuống bụng, sự đề phòng của ngài ấy đối với ta cũng giảm đi phân nửa.
Khi ngài ấy cười cong cong hàng mi, ta cảm thấy tâm trạng mình cũng tốt lên nhiều. Điều duy nhất không tốt là vết thương trên người ngài ấy. Ta đã từng lén lút nhìn qua một lần. Vết thương vốn đã đóng vảy lại nứt ra, m.á.u chảy ròng ròng, đan xen vào nhau.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, đã không biết bao nhiêu lần.
Ta muốn nhìn kỹ hơn, nhưng lại bị ngài ấy che tầm nhìn: “Không cần lo lắng, nó sẽ tự lành thôi.”
Sẽ không. Mọi người đều nói người có tiên cốt là Tu tiên giả bẩm sinh, bất tử bất diệt. Nhưng một người như vậy nếu không có tiên cốt thì còn chẳng bằng một phàm nhân bình thường.
Ít nhất chúng ta sẽ không đ/au đớn quằn quại.
Hệ thống cười lạnh: 【Ta đã sớm nhắc nhở ngươi rồi, vết thương của hắn không dễ chữa lành như vậy đâu. Thay vì lãng phí sức lực ở đây, chi bằng sớm mang người tới đó đi.】
【Mang người tới đó, rồi sao nữa?】 Rồi lại bị ép đi trên con đường không cam tâm tình nguyện đó sao?
Câu chuyện rất dài, nhưng chưa bao giờ nói thẳng về Thời Khanh, mà chỉ miêu tả Tần Trúc đã tốn bao nhiêu công sức để có được người trong mộng mà hắn thèm khát bấy lâu.
Vị tiên nhân tôn quý nhất Tu Chân Giới, nơi ngài ấy có thể đặt chân đến từ sơn hà vạn dặm, giờ chỉ còn là một căn phòng nhỏ bốn bức tường. Bọn họ gọi đó là "cưỡ/ng ch/ế yêu".
Nhưng nếu là tình nguyện, tại sao Tần Trúc phải dùng những th/ủ đo/ạn thấp hèn đó, lại còn phải rút tiên cốt của ngài ấy?
Hệ thống có chút im lặng: 【Nhưng cũng không thể trách Tần Trúc được, người hắn yêu đứng quá cao, quá xa...】
【Vậy thì hắn nên cố gắng trèo lên, chứ không phải kéo người khác xuống, lăn lộn trong bùn đất với hắn!】 Ta không dám để nước mắt rơi vào niêu th/uốc, chỉ đành dùng tay lau đi lau lại:【Không trách nhân vật chính của ngươi, mà trách tiên nhân không đề phòng người đệ tử do chính tay mình nuôi lớn. Trách năm đó ngài ấy lòng từ bi, bất chấp mọi lời phản đối để đưa đứa trẻ không ai muốn về tông môn tự mình nuôi dưỡng.】
Nhìn xem, nuôi ra một con sói mắt trắng lớn như vậy.