Liên lạc được với mẹ, anh trai tận tòa nhà công chặn tôi.
Trong giờ nghỉ giải lao, nhìn thấy dáng qua cửa kính trên, cố xuống bãi đậu xe ngầm để chặn được tôi.
Có lẽ thấy việc mình làm mấy quang minh chính đại, kéo vào vắng.
"Triệu Trân Ái, mày giấu ở rồi?"
"Tôi giấu bà ấy. Bà bận rảnh nghe điện anh chuyện thường."
"Đi làm?"
Anh trai nhếch mép bỉ, "Một học kinh nghiệm như bả thì ki/ếm được việc gì? Bảo bả ngay lập tức Tao chịu nổi cảnh này thêm phút nào nữa!"
Tôi đảo mắt nhìn từ đầu khuôn mặt tiều tụy, râu ria chởm, áo quần lấm lem vết dầu.
Tôi bật làm osin cho nhà ta, lương nghìn. Muốn bà được, trả bà sáu nghìn mỗi tháng, đảm bảo ngày mai bà sẽ hầu hạ vị no nê."
"Mày mơ giữa ban ngày à?"
Anh trai gi/ận dữ gầm lên, "Bả đình nghĩa trời sinh! Đã bao giờ nghe chuyện bà già cháu mà đòi tiền? Chỉ có lũ liêm sỉ như hai mày làm chuyện trái khoáy này!"
Vô liêm sỉ ư?
Buồn cười liệu còn ai liêm sỉ hơn nhà họ người?
Thấy trở mặt, anh trai chợt nhớ hôm nay để c/ầu x/in.
Hắn đổi giọng: Ái à, thật ra chuyện này trách anh được, do quá ng/u ngốc. Vợ anh bảo bà làm gì, bà làm ngay. Em xem, anh cưới vợ dàng gì, đành phải chuộng cô chứ!"
"Triệu Gia Minh," lạnh lùng đáp, "Bà ng/u ngốc. Bà yêu anh thôi."
Vì yêu anh, yêu cái đình này, bà sẵn sàng gánh vác khổ cực.
Nhưng mắt những kẻ như người, bà c/ứu chữa.
Anh trai lại lát, vội giơ tay thốt:
"Anh biết anh biết rồi! Anh hứa, khi anh sẽ để bà khổ thêm Thanh Thanh nhớ lắm, còn định mở đón đấy!"
Tất nhiên tin lời hão hắn. Nhưng cuối cùng theo nhà họ Triệu.
Lý do đơn giản: Nộp đơn ly hôn sổ hộ đương sự.
Cuốn sổ hộ nhà đã bị bố khóa ch/ặt tủ.