“Đại sư Kiều, thật không biết cảm ơn nào, tiền th/ù lao đã chuyển vào tài khoản của Đây là món mới vừa thu được từ Myanmar, kiểu dáng đ/ộc lạ, không đáng là bao, cầm chơi cho vui nhé?”
Chủ tịch Phụng Cát Bảo kính một hộp quà nhung đỏ. Tôi ra xem, bên trong là một chiếc bầu ngọc phỉ thúy biếc, trong thuộc loại chủng băng màu lục đế giá cũng vài trăm triệu.
Tôi gật đầu nhận lấy, tùy ý quăng vào cặp sách.
“Đến cổng trường cho nhé.”
Tôi là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm Đại Nam Giang, cũng là truyền địa sư duy của hệ này.
Tục ngữ có câu: “Nhất đẳng địa sư tinh nhị đẳng phong sư tầm thủy khẩu, tam đẳng tiên sinh mãn địa tẩu.” Ngày nay, những hành trong giới phần là thầy phong thủy tầm thường. người tinh thông thuật sao đoán khí, xưa kia đều làm trong Khâm Giám, mệnh hoàng gia.
Cụ cố chính là Giám chính Khâm Giám cuối cùng của triều Thanh.
Tôi bước xe, vác cặp lên vai người. Chủ tịch Chu cũng tiễn, nắm ch/ặt nhiệt tình:
“Đại sư Kiều, lúc nào rảnh ghé thử trang trại nho của nhé?”
“Để đã.”
Tôi rút lại, bước vào trường. Cảm giác những người qua đường đang thầm chỉ trỏ, nhưng khi ánh mắt quét qua, họ vội quay mặt đi, vẻ mặt kỳ quặc.
Đến phòng xá, tiếng la hét chói tai của Lâu Manh vang lên:
“Mấy đứa nè! Tớ đã nói rồi không tin. Lão già chủ tịch Phụng Cát Bảo Con gái ông ta cũng trường mình, đúng là trơ thật, cổng trường đã công khai ấp kia. Sao trường không loại người đi nhỉ?”
“Trời ơi, Manh, ảnh ở đâu thế?”
Lâu Manh ngạo nghễ ngửa mặt: “Bạn vừa chụp ở cổng trường gửi Đã bảo mà, ngày ngày rước, nhà rớt tơi, quần áo toàn hiệu. Chán ngấy cái cảnh ở phòng với bẩn này!”
Tôi bước vào phòng xá với vẻ mặt đen sì, quăng cặp người lập tức im bặt.