“Đệ tử... đã hiểu.” Giọng hắn trầm khàn, “Nhất định... sẽ bình an trở về.” Hắn cất những bảo vật đó từng món một, động tác vô cùng trịnh trọng.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta tựa vào khung cửa, cảm thấy tim đang rỉ m/áu. Pháp bảo của ta, linh đan của ta, tiền lo hậu sự của ta...

Nhưng nghĩ lại, không nỡ bỏ con thì không bắt được sói! Khoản đầu tư này, đều là vì tương lai có thể sống sót!

Đáng giá!

Một tháng sau khi Bí Cảnh mở, ta đứng ngồi không yên.

Thủy Kính Thuật vô dụng trong Bí Cảnh, ta không thể biết tình hình bên trong. Chỉ có thể mỗi ngày cầu nguyện, “đạn bọc đường” của ta đủ mạnh mẽ, có thể giúp hắn hóa giải nguy cơ, khiến hắn ghi nhớ những điều tốt đẹp của ta.

7.

Một tháng sau, lối ra Bí Cảnh lại một lần nữa mở ra.

Đệ tử các phong lục tục trở về, có kẻ vui mừng, có người u sầu.

Ta đứng trên đỉnh Lăng Vân Phong, nhìn về nơi xa.

Cuối cùng, vào khoảnh khắc cuối cùng khi lối ra sắp đóng lại, một bóng dáng quen thuộc loạng choạng bước ra.

Là Thẩm Vọng Thư!

Bộ bạch y trên người hắn đã bị nhuốm màu không còn nhận ra màu gốc, rá/ch nát khắp nơi, trên mặt cũng mang theo thương tích, khí tức suy yếu, nhưng trong tay lại nắm ch/ặt cây Lưu Quang Ki/ếm.

Nhưng hắn sống sót trở về!

Hơn nữa, ta có thể cảm nhận được, linh lực quanh thân hắn mãnh liệt dâng trào, lại đã đột phá đến Kim Đan kỳ!

Thành công rồi!

Khoản đầu tư của ta đã phát huy tác dụng!

Lòng ta cực kỳ mừng rỡ, đang chuẩn bị phi thân xuống đón hắn, thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện chí mạng — trong cốt truyện gốc, sư tôn chính là lúc này, trước mặt mọi người đòi thu lại những thứ hắn đạt được trong hạch tâm Bí Cảnh!

Một ý nghĩ đi/ên rồ lóe lên trong đầu ta. Nếu ta không đòi thì sao?

Nếu ta lại cho hắn một lần “tin tưởng” và “thiên vị” đến tột cùng thì sao?

Điều này có trở thành sợi rơm cuối cùng đ/è bẹp th/ù h/ận tương lai của hắn không?

Nhìn thấy Thẩm Vọng Thư đang chật vật bước về phía Lăng Vân Phong của ta, dưới ánh mắt vừa ngưỡng m/ộ vừa tìm hiểu của các Trưởng lão, đệ tử các Phong. Ta hít sâu một hơi, vận chuyển linh lực, giọng nói thanh lãnh truyền khắp toàn bộ quảng trường sơn môn: “Trở về là tốt rồi.”

“Thấy ngươi bị thương không nhẹ, mau về Thính Trúc Viện điều tức. Vi sư có một cây Thiên Niên Tuyết Sâm, lát nữa sẽ đưa đến cho ngươi. Còn về những gì đạt được trong Bí Cảnh, đã là do ngươi liều mạng ki/ếm được, thì tự mình xử lý, không cần nộp lên.” Nói xong, ta mặc kệ không gian phía dưới im lặng như c.h.ế.t trong khoảnh khắc, cùng vô số ánh mắt kinh ngạc, khó tin, quay người, ngự vân rời đi.

Bóng lưng, nhất định phải phóng khoáng, phải nhẹ nhàng như mây gió!

Tiểu nhân trong lòng ta đi/ên cuồ/ng hô hoán: Thấy chưa! Thấy chưa! Lão tử chính là sủng đồ đệ như thế đấy! Thiên tài địa bảo gì, lão tử không thèm! Ta chỉ cần đồ đệ của ta bình an vô sự!

Ta tin rằng, khoảnh khắc này, hình tượng của ta trong lòng Thẩm Vọng Thư, nhất định đã sáng rực vĩ đại đến cực điểm!

8.

Trở lại động phủ, ta kích động đi đi lại lại.

Ổn rồi!

Ván này tuyệt đối ổn rồi!

Ta dường như đã thấy cuộc sống cá muối (an nhàn) hạnh phúc đang vẫy gọi ta ở không xa.

Vài ngày sau, thương thế của Thẩm Vọng Thư đã ổn định hơn. Hắn chủ động đến động phủ của ta bái kiến.

Trông hắn g/ầy hơn một chút, nhưng ánh mắt càng thêm sắc bén sâu thẳm, khí chất cũng trầm ổn hơn rất nhiều, ẩn hiện phong thái của một cường giả tương lai.

Hắn cung kính báo cáo với ta về những trải nghiệm trong Bí Cảnh, lược bớt quá trình chín phần c.h.ế.t một phần sống, chỉ nói đơn giản về kết quả.

Ta duy trì nụ cười hiền từ suốt buổi, liên tục gật đầu: “Không tệ, bình an trở về là tốt rồi.”

Cuối cùng, hắn trầm mặc một lúc, lấy từ trong lòng ra một chiếc Hàn Ngọc Hộp.

Khoảnh khắc chiếc hộp ngọc mở ra, linh khí trong toàn bộ động phủ đột nhiên nồng đậm lên gấp mấy lần!

Bên trong tĩnh lặng nằm một cây Cửu Diệp Băng Liên, trên cánh hoa còn ngưng tụ linh dịch như sương.

“Sư tôn!” Hắn hai tay dâng ngọc hộp, ánh mắt chuyên chú và nghiêm túc, mang theo sự chân thành của kẻ liều mạng: “Vật này đối với đệ tử vô dụng, xin sư tôn nhận lấy!”

Nụ cười trên mặt ta đông cứng lại. Cửu Diệp Băng Liên!!

Thiên tài địa bảo đỉnh cấp mà hắn liều c.h.ế.t có được, lại bị nguyên chủ cưỡng đoạt trong nguyên tác!!

Cơ duyên mấu chốt mà hắn dựa vào để phục hồi đạo cơ bị tổn thương, và tiến thêm một bước!!

Hắn... hắn lại muốn chủ động đưa cho ta?!

Sức mạnh của cốt truyện lớn đến vậy sao?!

Hay là ta đã “sủng” quá đà, khiến hắn nảy sinh cái ý nghĩ vô lý “Sư tôn cái gì cũng tốt chỉ là quá không biết quý trọng bản thân, ta phải đưa thứ tốt nhất cho Người”?!

Không được! Tuyệt đối không được nhận!

Thứ này bây giờ đối với ta chính là phù chú đòi mạng! Ta mà nhận, tất cả nỗ lực trước đây đều có thể đổ sông đổ bể!

Ta đ/è nén trái tim đang đ/ập lo/ạn, cưỡng ép dời ánh mắt đi, giả vờ lạnh nhạt phẩy tay áo đóng ngọc hộp lại.

“Hồ đồ!” Ta làm mặt lạnh, “Vật này hợp với linh căn của ngươi, chính là chí bảo để củng cố cảnh giới Kim Đan của ngươi. Vi sư cần nó làm gì?”

Ta nhìn thấy ánh mắt hắn ảm đạm đi tức thì, và đôi môi hắn khẽ mím lại, lòng ta mềm nhũn, nhưng giọng điệu vẫn kiên quyết: “Mang về, tự mình luyện hóa, đây là mệnh lệnh!”

Thẩm Vọng Thư ngẩng đầu, nhìn ta, trong ánh mắt ngọc mực kia, tràn ngập sự cố chấp và... một tia ấm ức khó nhận ra?

“Tất cả của đệ tử đều là do sư tôn ban tặng, vật này...”

“Mạng sống của ngươi là do ngươi tự mình giành lại!” Ta c/ắt lời hắn, đứng dậy, quay lưng về phía hắn, sợ mình mềm lòng: “Quay về, bế quan, không luyện hóa vật này, không được xuất quan.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 37
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
593