Tôi đuổi kịp Bùi con phố đêm gió rít.
"Tiểu Bùi, đừng lời em, đang nóng gi/ận thôi, khi ng/uôi ngoai, sẽ về xin và chuyện tử tế.."
"Là của anh." Bùi lắc tan "Ngay từ nên ý nghĩ bẩn về em, chính kéo em lầy, có với bác Phí."
"Vân Lương, nghĩ nên lại."
"Bùi Á, bình tĩnh ôm ch/ặt lấy anh, chấp vật lộn, kiên buông tay, "Đây là cuộc đời của chính là lựa chọn của hai người. có ơn nghĩa lớn đến đâu với anh, thể áp đặt lên một cá nhân đ/ộc lập. có đúng không? tin em đi, em người biết điều, chỉ chưa tiêu được chuyện này thôi."
"Anh tin em đi, sẽ nhau, sẽ rời, tin em đi."
Bùi đột nhiên siết ch/ặt trong vòng tay.
Cái ôm của gần như thở.
Nước mắt nóng của thấm vào cổ áo.
Nhưng cả.
Tôi biết mà.
Tôi đều biết mà, Bùi người luôn tỏ ra khả chiến bại trước mặt mọi người khi thật sự rất an và yếu đuối.
"Đừng buồn nữa, đâu."
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc anh, giọng dịu dàng an ủi.
"Anh quên em ép đến mức để em rồi sao? Trên đời này ai cứng hơn em đâu, cả em."
"...Không thế."
Bùi lầm bầm phản bác, em ép anh, là thích em quá, thích đến mức nhịn được muốn chiếm hữu em."
Tôi cười, đưa chạm nhẹ vào vết thương trên trán anh.
"May là chảy m/áu nữa. Còn đ/au không?"
Bùi lắc đầu.
"Về em sẽ xử lý cho, trông quá."
Tôi xòe trước mặt anh, "Vậy Tiểu Bùi, có muốn về nhà với em nữa không?"
Bùi đặt lên, nắm ch/ặt lấy tôi.