Một tia chớp qua, chiếu sáng sắc mặt trắng hai con q/uỷ trong đêm mưa của chúng tôi.
Tôi khỏi kinh ngạc: "Ý gì?"
"Em vẫn hiểu ra sao?" Sắc mặt Xuyên mờ mịt nói: "Rất lâu trước kia từng nói, ngưỡng m/ộ hai người, hai người cho chứng kiến được tình đẹp nhất trên đời muốn hai người mãi."
"Tin nhắn cũng do rất nhớ Phong, nhận được tin nhắn của ấy nhất định sẽ rất vui."
"Trần nữa ấy sẽ quay sớm thôi. Anh lấy điện của ấy gửi tin nhắn cho vì muốn quên những ấy vẫn ở đây."
"Sao thể h/ận được chứ? Anh m/ua bánh kem cho m/ua buổi biểu diễn cho quan tâm chăm sóc vì ấy nhất định cũng sẽ xử với vậy."
"Cuộc của hai người sẽ hạnh phúc!"
"Trước giờ từng muốn ch*t, để đền mạng cho ấy cả. này phải lấy mạng đổi mạng gì hết, mà một cơ thể! Cậu ấy thể lại trên người hai người thể dùng một cơ thể, vậy hai người mãi ở rồi! hiểu cho anh? cảm ơn anh? muốn để lại!"
Tôi dựng tóc nhìn ta: thật sự rồi..."
"Anh có!" Xuyên răng: "Hôm nay giỗ của Phong, khi pháp trận sức mạnh lớn nhất! Em đến tận nơi lần này nhất định sẽ thành công."
"Thế giới này vốn dĩ cái gì gọi ch*t lại chầm chậm lùi sau: "Trịnh Xuyên, táo lại đi!"
"Lẽ nào tình cảm của với giả Anh vừa thấy và tên thanh niên kia giữa hai người bình thường rồi!" Sắc mặt Xuyên trở nên hung dữ: thể từ thuật trả n/ợ q/uỷ đâu, đừng quên do ch*t!"
Một giọng nói từ phía sau vang lên: "Đừng tự lừa mình dối người nữa, vốn dĩ phải do cô ấy ch*t! Mà mới đúng!"