[Đam mỹ/Edit] Tình yêu của kẻ điên

Chương 16 17

06/01/2025 19:47

16

Khi Tư Mặc nữa buộc phải xuất hiện tại tập đoàn Lục thị để nhờ giúp đỡ, đồng ý.

Ánh nhìn diện của thể che giấu chán gh/ét.

Tôi gõ để thu hút chú của ấy.

Khi miễn cưỡng ngẩng lên, nhìn thấy gương trắng bệch của mình mắt ấy.

"Lần này, giúp nhà họ Phương."

"Nhưng, thôi."

Lần cuối này, cũng dấu cả tình cảm trước đây giữa ấy.

Không ép yêu tôi.

Đối diện với thay hoàn toàn so với trước đây, Tư Mặc tiên lộ ra ánh mắt ngơ ngác.

Đôi môi khẽ mấp máy nói điều gì.

Nhưng đó.

"Thư ký Lâm, tiễn ra ngoài."

"Lục Thu…"

"Cậu Phương, mời theo lối này."

Bị thư ký Lâm đưa ra ngoài, vẫn quay nhìn nhiều lần.

Nhưng này, nhìn lại.

Tôi xuống dưới lầu, thấy đứng cổng công ty thoại, rạng rỡ, mày giãn ra sức sống.

Cậu khoang điều gì với bên kia dây.

Vui mức giống như… gặp ấy.

Đôi mắt vô thức vào ấy, thể rời đi.

Bỗng, ôm lấy eo từ sau.

Tôi định giằng ra thì ch/ặt, cằm siết lấy.

Người đàn sau sát vào tai hơi thở nóng rực phả vào sau tai.

"Nhìn kìa, sống vui biết nhường nào, em càng vui vẻ."

Tôi nhận ra giọng nói của anh.

"Bùi Uyên?"

Người đàn sau cười khẽ, thể làm vui.

Đôi môi khô ráp từ từ lên cổ nhẹ, mang theo những lời thì thầm lời nguyền.

"Còn em mới hạnh phúc."

17

Tuổi thơ của đẹp đẽ.

Những điều đẹp đẽ duy nhất với sau năm 12 tuổi Tư Mặc.

Còn trước Uyên.

Năm 8 tuổi, trại mồ côi tiếp nhận đứa đặc được cảnh sát đưa đến.

Bùi đứa phải chịu cảnh bạo từ bố nghiện ngập mẹ yếu đuối nhưng bùng phát, cuối trở thành đứa nơi nương chẳng ai nhận.

Ngày đến, bộ đồ sạch sẽ.

Nhưng nhìn thấy những s/ẹo lớn trên th/uốc lá, dây lưng, chí còn cả lớn d/ao ch/ém.

Tính cách thường, con chó sẵn người.

Bọn trại sợ coi khác th/ù giả định.

Chúng b/ắt n/ạt nhưng lại ngược chảy m/áu, cứ thể đi/ên.

Ai b/ắt n/ạt phải chịu cảnh bầm người.

Anh nh/ốt, đói khác.

Những lời s/ỉ nh/ục vọng trại.

"Mẹ Con của cũng người!"

"Các nhìn thấy trên chưa? sợ thật, chắc chắn vật!"

"Lục Thu, đừng kết bạn với ta. Nghe nói, ăn thịt đói bụng nửa đấy!"

Thực ra cũng sợ.

Nhưng ánh mắt chúng chạm nhau qua ô cửa sổ, nhìn thấy hình ảnh khác của mình.

Tôi đưa lên vào kính, tiên bắt chuyện với đi/ên khác.

"Cậu đói không?"

Anh trả lời.

Tôi mở ô cửa sổ nhỏ, đưa nửa chiếc bánh bao anh.

Anh im lặng nhìn chiếc bánh lâu, cuối vào cổ tôi.

"Bùi đói lú lẫn rồi sao? Đó của tôi."

Ngón nhẹ nhàng lướt trên răng trên cổ tôi.

"Dấu ấn."

Tôi ngơ ngác: "Cái gì?"

Anh ngẩng nhìn ánh mắt bừng sáng, mang theo ánh nhìn mà hiểu.

"Đó dấu ấn! để lại dấu ấn cậu!"

"Như thế, bao giờ lạc tôi."

Tôi biết nghĩ rằng, đứa lạ.

Bên đi/ên hơn trông bình thường hơn hẳn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm