Một ngày vui biết bao, nhưng một ngày lại trôi nhanh quá đỗi.
Sau tối, màn đêm buông xuống.
Bà đen vung tay, những lóe giữa đêm hoa.
Tôi thổi phồng: "Mẹ là..."
Một bàn tay mềm mại nâng mặt tôi lên, đôi áp chạm vào trán.
Mặt đỏ muốn chảy m/áu, ánh dừng lại tôi, ngập ngừng hỏi:
"Anh có thể...?"
Trời ạ, chuyện này mà còn hỏi.
Bắt con gái chủ động, x/ấu hổ được.
Tôi nhón chân, vòng tay vai hắn, cắn mạnh vào đôi đỏ.
Rồi từ từ sâu.
Khi hơi thở hòa làm một, Boss Đoạn Đầu bỗng đẩy tôi ra, nhanh c/ắt gi/ật phắt cái đầu mình.
Úp gọn vào tay tôi, ánh khẩn chó con:
"Thế... thế em khỏi phải nhón chân."
Ánh tôi lấp lánh, tôi nâng đầu lên, dàng áp vào:
"Ừm, em quá đi."
Bình luận livestream:
“...”
“Ê ông kia, tôi đang ship đuối mà! Đùa ai thế?”
“Cặp này tốt đấy, chỉ có điều th/ái quá mà không tự biết.”
Hôn hít xong, Boss Đoạn Đầu dúi vào tay tôi tấm thẻ.
30 tấm, đủ cả.
Tôi xếp những họa tiết trên thẻ, cánh cửa đen kịt ra trước mặt.
Giọng hệ thống rộn rã:
“Chúc mừng người chơi Ninh Niệm được toàn cư dân của "Ngôi Nhà Hạnh quý, triệu hồi công "Cánh Dị Thế".”
“Cổng mở lúc 23h đêm nay. Người sót hãy đưa gia đình đến tầng 1 giờ. Quá thời hạn, người chơi viễn mắc kẹt tại bản.”
Giang cư mận thét:
“Ngày mai huyền thoại! Người phá "Ngôi Nhà Hạnh đầu tiên!”
Nhưng nghĩ đến việc rời đi, sao lòng tôi vui tượng?