Những ngày nằm viện, tôi tận hưởng sự quan tâm của Diệp Tuần Chi.
Chúng tôi có quá nhiều điều cần nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Kẻ ám sát hôm đó ở sân bay là do đối thủ cạnh tranh của anh ta cử đến. Anh ra ngoài quá vội vàng nên không mang theo vệ sĩ, khiến đối phương có cơ hội.
“Yên tâm, kẻ đó đã ch*t rồi, những ai làm hại ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Sau khi ra tù, Diệp Tuần Chi đưa thẳng tôi và Thi Lạc đến nơi ở khác của anh. Biệt thự nằm bên một hồ nước, trong vườn của Diệp Tuần Chi trồng đầy hoa quế. Mùa hoa đã qua, nhưng những cánh hoa rơi trên mặt đất vẫn lưu lại mùi hương.
Diệp Tuần Chi có vẻ hơi không thoải mái, tôi buồn cười hỏi anh: “Không phải nói là gh/ét nhất mùi hoa quế sao?”
“Vậy sao? Hình như tôi chưa từng nói câu nào như thế.”
Thi Lạc bóc mẽ anh: “Ba nói mà, lần trước ở công viên giải trí con nghe thấy.”
Diệp Tuần Chi: “……”
Tôi ở bên cố nén cười.
Dù lần đầu đến đây, nhưng dường như có quá nhiều dấu vết về tôi. Trong phòng khách và hành lang treo rất nhiều bức tranh tôi vẽ. Trong đó có mấy bức vừa b/án được trong triển lãm gần đây.
Tôi ngạc nhiên nói: “Thì ra những bức tranh này đều là anh m/ua.”
Trên mặt Diệp Tuần Chi lại lộ ra vẻ không thoải mái đó, qua vài giây lại buông xuôi nói: “Trong căn phòng lần trước em không vào, để toàn tranh của em.”
Tôi không cầm được nước mắt muốn khóc.
Thi Lạc lại nói: “Ba ơi, thì ra bố chính là người có con mắt tinh tường nhất thế giới mà con nói.”