Nam Phụ Phản Diện Ám Ảnh Tôi

Chương 16. Hoàn

24/09/2024 10:27

16.

[Bản tin thời tiết hôm nay của thành phố: Hôm nay là ngày 15 tháng 6, thành phố Lâm An, cảnh báo mưa lớn màu cam, mong các công dân chuẩn bị đầy đủ dụng cụ chống mưa khi ra ngoài…]

Tôi nhìn ra ngoài trời u ám, cầm điều khiển tắt TV.

Hệ thống trong đầu lại hỏi một cách không chắc chắn:

[Anh có chắc chắn muốn ở lại đây không? Thật sự không có cơ hội thay đổi đâu đấy?]

[Nói thật, nhiệm vụ của tôi đến đây là hết rồi, chỉ cần câu chuyện có tinh thần tích cực, không tiêu cực, Giang Từ không trầm cảm, không hắc hóa, đừng nói là thích người cùng giới, có thể thích mèo, chó, hoa, cỏ cũng được!]

[Nhưng anh phải suy nghĩ kỹ nhé! Sau khi rời khỏi hệ thống, anh sẽ không bao giờ có thể quay lại được đâu.]

“Ừ.”

Dù trong phòng không còn ai khác, tôi vẫn không tự nhiên kéo cao cổ áo, cố gắng che dấu những vết hôn rõ rệt trên xươ/ng quai xanh và cổ.

Sau đó, tôi uống một ngụm nước, từ từ gật đầu:

“Tôi đã quyết định.”

“Cảm ơn cậu trong suốt thời gian vừa qua.”

[Được rồi.]

Hệ thống đáp lại, không lâu sau, âm thanh thông báo “Ngắt kết nối thành công” vang lên.

Gió ngoài trời gào thét, trận mưa lớn lâu nay cuối cùng đã đổ xuống.

Trên màn hình điện thoại hiện lên hai tin nhắn.

Là Giang Từ gửi đến.

[Khoảng năm phút nữa sẽ về đến nhà.]

[Nhớ anh quá.]

Tôi mỉm cười, tắt màn hình, cầm ly nước đi về phòng.

Ngoài trời mưa gió dữ dội, nhưng trong phòng vẫn ấm cúng và yên tĩnh.

Tôi vẫn chưa có nơi để đến.

Nhưng có vẻ như tôi đã tìm thấy con đường của mình.

Sau cơn mưa lớn này, trong cuộc đời tôi—

Dù là mưa gió hay nắng gắt,

Cũng chỉ liên quan đến cậu ấy mà thôi.

[HOÀN TOÀN VĂN]

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm