Nghi lễ bắt đầu.
Vệ nói muốn đổi mệnh dâu cho tôi, như vậy thì có thể thay dâu chịu đựng những phản mà vốn dĩ dâu phải chịu.
Vệ dán hết toàn những bùa lại lên cây lựu tôi, sau đó quay lại, trong miệng đọc một đoạn ngữ mà chúng nghe hiểu gì cả.
Lúc này, trừ Vệ Tùng, dâu ra, tất chúng đều lùi lại đến bên bức âm thầm quan sát.
Nhưng ngữ Vệ đọc xong, chỉ mới qua vài giây ngắn ngủi.
Bầu trời vốn đang trong xanh nhiên tối lại, mây ùn ùn kéo đến, từng đám mây lên nhau khiến chúng cảm giác ngột ngạt.
Tôi ôm ng/ực khó chịu xuống đất, quay đầu lại mấy kia thì phát hiện họ đổ mồ hôi đầu, thể xuống cũng sắp trụ nữa.
“Chuyện, gì này?”
Anh lắp bắp nói câu này.
Tôi há miệng thì phát hiện họng giống như bị vật gì chặn lại vậy, phát được tí âm nào.
Tôi giãy giụa về Vệ Tùng, chỉ thấy anh ấy đồ đạo sĩ đứng đấy, thổi làm đồ bay phấp phới, quanh có sáng màu vàng nhạt bảo anh ấy.
Anh ấy dùng ngón tay ngón tay giữa kẹp ch/ặt lá bùa lại, rồi vẽ vài trong trung.
Lá bùa lập bốc ch/áy, sau đó anh ấy đẩy tay về trước, lớn tiếng hét:
“Phá!”
Cây lựu liền xuống.
Tôi cũng thể chịu đựng được nữa mà ngất lịm đi.