Giữa trưa tới thành phố, nghe nói Chúc Huyên đã đỡ hơn một chút, tôi gọi điện hỏi thăm cô ấy.

Cô ấy nói với tôi bằng giọng run run: Lúc đó, người phụ nữ mang th/ai đặc biệt nhiệt tình mời cô ấy sờ bụng.

Không từ chối được, cô ấy đành nhẹ nhàng chạm tay một cái.

Nhưng thay vì cảm nhận được bụng bầu tròn trịa, cô ấy lại chạm phải một vật thể tròn trịa và cứng ngắc.

Lúc ấy người phụ nữ kia đã cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc mỗi chiếc áo bó sát.

Sau khi chạm vào thứ đó, Chúc Huyên cảm thấy kỳ lạ nên liếc mắt nhìn xuống, kết quả là nhìn thấy một khuôn mặt người.

Ngũ quan lồi lên khiến đầu óc cô ấy muốn n/ổ tung.

Chưa kịp phản ứng, người phụ nữ đã vội khoác lại áo rồi nhìn cô ấy cười.

Chúc Huyên không biết mình bị ảo giác hay thực sự thấy đầu người giấu trong áo đối phương.

Cô ấy chỉ trở về vị trí của mình trong trạng thái mơ hồ, chẳng bao lâu sau thì phát sốt, hoàn toàn mất nhận thức.

Tôi an ủi Chúc Huyên, bảo cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.

Chúc Huyên cũng nhắc đi nhắc lại chúng tôi phải thật cẩn thận.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm