Bệnh

Chương 13

17/11/2025 18:33

“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi!” Yến Thanh quát tháo, một tiếng n/ổ vang, cổng viện đổ sập, đoàn cung nhân cầm đuốc ào ào tiến vào.

“Yến Từ, đầu của Văn Mục đã tìm thấy, nguyên nhân t/ử vo/ng cũng đã được nghiệm chứng. Hắn bị bổ vỡ hộp sọ, t/ử vo/ng ngay tại chỗ.”

Chuyện gì đang xảy ra? Đầu lâu Văn Mục không như ta tưởng chìm dưới hồ Xuân Thủy, mà bị Yến Từ ch/ôn trước Cung Hoài Từ.

Ánh đuốc chiếu rõ khuôn mặt đẫm lệ của Yến Từ, Yến Thanh bước ra từ đám người, gấm vóc lộng lẫy, dáng vẻ kiêu căng.

“Giờ thì ngươi không thể chối cãi được nữa. Hoàng đệ thân yêu của ta.” Yến Thanh tiến lại gần hắn, vẻ đắc ý, “Ta đòi ngươi đền mạng.”

“Ta đã gi*t Văn Mục.” Yến Từ thản nhiên đáp, “Rồi ch/ôn đầu hắn dưới bậc cửa Cung Hoài Từ.”

Đám đông xôn xao, Lâm Thiệu Đường dường như không ngờ vụ án lại kết thúc dễ dàng thế, vuốt râu nói: “Đã nhận tội thì hãy trói...”

“Lâm đại nhân!” Tiểu thị tòng kinh hãi kêu lên, quên cả lễ tiết: “Ngài xem... xem kia kìa...”

Mọi người ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính điện hé mở, đồng loạt hít một hơi lạnh, mặt mày tái mét. Yến Thanh càng thê thảm hơn.

Sắc mặt Lâm Thiệu Đường đột biến: “Mau! Mời Thập lục điện hạ vào xem ngay!”

Kỳ a, ngươi hãy nhớ kỹ.

“Lâm đại nhân, ngài xử nghìn vụ án, có thể vì tội nhân này xử một án khác chăng?” Yến Từ đẫm lệ đẹp mà mong manh, giọng r/un r/ẩy: “Thái tử Yến Thanh lạm dụng quyền thế, ép lương dân làm kỹ nữ, trái với đạo lý luân thường, trời đất khó dung.”

Người càng xinh đẹp, càng giỏi dối trá.

Đêm ấy, Yến Từ tố cáo Thái tử Yến Thanh lợi dụng chức quyền, từ đông chí năm ngoái tới thu năm nay, nhân tiện quản nội vụ mà khấu trừ tiền than Cung Hoài Từ, ép Nương nương phải nhún mình với hắn. Hắn nghi ngờ cái ch*t của Nương nương có liên quan tới việc này.

Lời chưa dứt, Yến Thanh đã gi/ận dữ xông tới đ/á hắn. Yến Từ rên nhẹ, thuận thế quỳ xuống, dập đầu ba cái trước mặt Lâm Thiệu Đường.

M/áu từ nơi khóe trán hắn rỉ ra, hòa cùng nước mắt chảy dài. Mỗi tiếng vang khẽ đều nặng nề. Mỗi tiếng vang đều như khóc ra m/áu

“Đêm nay Yến Nô lâm bệ/nh nặng, ta mượn danh phụ vương ra cung m/ua th/uốc, bèn gọi thị nữ túc trực nhà bếp tới Cung Hoài Từ. Nào ngờ giờ Dần trở về, thấy bà ngủ say trong viện, m/ắng vài câu. Ngoảnh đi đã...”

“...đã đẩy cửa chính điện... thấy Yến Nô... thấy mẫu thân ta... Ta túm cổ tên nô tài này tra hỏi, chưa được hai câu, ngài đã tới.” Hắn đột ngột quay đầu nhìn ta, “Nếu không phải Yến Thanh bức tử mẫu thân ta, thì chính là ngươi gi*t bà!”

Nương nương băng hà, kẻ bị nghi ngờ đầu tiên chính là ta. Lâm Thiệu Đường nghi ta móc túi bị bắt quả tang, sinh lòng sát nhân. Trước hết cho ta hai chục trượng. Mông ta nát như hoa, ta không kêu nửa tiếng, khiến hắn tức gi/ận đ/ập bàn đứng phắt dậy, m/ắng ta là đồ nô tài xảo trá.

Đại nhân đi/ên rồi! Ta là kẻ c/âm! Dù ngài có ị vào miệng ta, ta cũng chẳng nói được tốt x/ấu gì, chẳng qua nếm giùm vị mặn nhạt.

May thay, quan binh kiểm tra ra th/uốc mê trong đồ ăn của gia nô, việc ta ngủ trong viện được giải thích thỏa đáng.

Xét thấy thân thể ta sạch sẽ, túi không đồng xu, ánh mắt ngây ngô, Hữu tự thừa Lâm Thiệu Đường phán ta vô tội trong sạch.

Nhưng sắc mặt Lâm Thiệu Đường không vui: Việc này nếu không liên quan nô tài, lẽ nào thật sự dính dáng tới Thái tử?

Việc hệ trọng, Lâm Thiệu Đường dâng tấu khẩn lên Đại lý tự khanh, Đại lý tự khanh tâu lên Yến Đế trong đêm, Yến Đế nổi trận lôi đình, hạ lệnh điều tra triệt để.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Vị hoàng đế vĩ đại nhất lịch sử bị tiết lộ lịch sử trong buổi phát trực tiếp, hôm nay cũng rất bối rối.

Chương 229
Khương Vạn Ninh ngoài ý muốn qua đời và trùng sinh đến Tu Chân giới. Thật vất vả, từ một tiểu tử nghèo túng, hắn tu luyện thành một đại lão trong giới tu chân. Ai ngờ, vào lúc cuối cùng khi muốn phi thăng, hắn bị kiếp lôi đánh trúng, thân thể tiêu tan, một thân tu vi mất sạch, còn bị tái sinh thành một hoàng tử đáng thương không được sủng ái trong Đại Thần quốc. Ngay khi hắn đang ở lãnh cung chờ đợi, suy nghĩ về việc chạy trốn khỏi hoàng cung, thì một khối màn ánh sáng oánh quang đột nhiên xuất hiện trên không trung của Đại Thần quốc. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của người hậu thế trong màn sáng. Chủ bá lần thứ nhất trực tiếp: 【Thần chiêu Đại Đế, thần đức chiêu rõ, huy hoàng vạn cổ, nắm giữ công lao của Tam Hoàng Ngũ Đế, hậu thế chi đế không thể sánh bằng!】 【Kỳ danh —— Tiêu Lâm Uyên!】 Tất cả mọi người đều chấn kinh. Khương Vạn Ninh: Vẫn rất ngưu bức, chỉ là cái tên này sao nghe có chút quen tai? Lại suy nghĩ một chút, cái kia thật giống như...... Là tên của ta một đời trước?! 【Thanh lâu trước cửa quân không nói, gặp lại muôn đời người dưng】 【Nếu không có cảnh đức diệt khúc chiếu, lan đường hoa mộc sớm liền cành】 【Gia tài bạc triệu không đổi được một bát cháo gạo trắng】 【Tạo phản cuồng ma lâm chung di ngôn càng là trời mưa, nên trở về nhà gặt lúa mạch?】 【Click thì nhìn: Lưu manh đầu lĩnh hoàng hậu cùng hắn băng sơn hoàng đế lão công】 ...... Theo thời gian, trực tiếp tiếp tục, lịch sử bị kịch thấu càng ngày càng nghiêm trọng, đám người Đại Thần từ chấn kinh mất cảm giác đến xem náo nhiệt. Chỉ có Khương Vạn Ninh: Hôm nay ngón chân của ta chụp ra một tòa hoàng cung sao? Còn không có, nhưng mà nhanh. Kể từ khi trực tiếp xuất hiện, nội tâm Khương Vạn Ninh: # Hôm nay cũng là bị cầu vồng cái rắm nhảy khuôn mặt một ngày đâu. # Hôm nay ngươi còn không ngậm miệng sao? Vậy ta cũng chỉ có thể tự bế. Nội dung nhãn hiệu: Trùng sinh, Sảng văn, Trực tiếp, Chính kịch, Kịch thấu Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Khương Vạn Ninh ┃ Vai phụ: Tạ vô niệm, Nam Cung thư hoa ┃ Cái khác: Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Nhóc đáng thương hoàng tử bị hậu thế nói là Thiên Cổ Nhất Đế? Lập ý: Văn minh, hài hòa, yêu quý sinh hoạt
0
Đúng Hướng Chương 23
Ma Gõ Cửa Chương 12