Ngày ly hôn, trời to tầm tã. Một tay ôm gái Đóa, một tay ô, cố gọi đến căn mình.
Con úp vào ngon vẫn biết đã xảy ra giữa những người lớn.
Đột một dừng tôi, cửa kính hạ xuống: Tô?”
“Anh là?”
“Hình như… ba gái cô.”
Tôi s s ờ, á ố c mồm nhưng nói nên lời, tay vô thức ôm c ặ Đóa.
Người đối diện “Ngoài trời to, lên rồi nói chuyện?”
Nhiệt độ trong ấm áp hơn, cởi cúc áo khoác Đóa, chịu khẽ r r tiếng, bàn tay nắm vạt áo rồi nhanh thiếp đi.
Sau khi bảo đã mới ngẩng lên, phát hiện người ông lái vẫn luôn tôi.
Khí rất mạnh mẽ, cố phớt lờ áp lực, hạ giọng: “Anh cha Đóa?”
“Cô gọi Tu.”
Khí Tu hoàn toàn khác với Cao Viễn, ngoại hình nổi đến mức mang áp bức rất mạnh.
Thẳng thắn mà đây một khuôn khiến người ta quên, hoàn toàn cơ hội tiếp với người chứ nói đến thân mật hơn.
“Tôi biết rất tin, cũng chỉ mới biết đây. năm người trải qua tình một đêm Tam Á, Hải hình phải chồng cô, mà tôi.”
Đầu óc trống rỗng, phản ứng tiên nào.
Tuần trăng mật và Cao đúng Hải Nam vào năm nhưng luôn bên cạnh Cao Viễn.
Không đúng!
Có một ngày phải!
Tôi nhớ rõ hôm Cao cho uống rất nhiều r ư ợ u, sau đưa say mèm về rồi nói việc phải lý, bảo nghỉ ngơi trước.
Vậy người vào sau phải Cao Viễn?
Tay chân lạnh ngắt, một suy nghĩ vô tồi hình thành trong “Chẳng lẽ người…”
“Đương không.”
Cố Tu mày với vẻ é “Tôi bao giờ è đến mức đó. nhiên, thế nào thì vẫn hoàn toàn chắc chắn, nếu được, cho đưa Đóa làm x é i ệ m ADN không?”
Tôi nghĩ lý do để từ chối.
Căn mới trong một khu chung cư cũ.
Xe dừng lại, Tu khung cảnh xung quanh, mày.
Tôi biết nghĩ gì, nhưng ra tay trắng, hiện nay kinh tế eo hẹp, thật sự thêm tiền để hỏi kiện sống.
Tôi Đóa chuẩn bị xuống xe, Tu xuống trước: “Cho điện thoại được Khi kết quả x é i ệ m, sẽ liên lạc với cô.”
“Được chứ.”
Tôi vừa định cử động, thì phát hiện cánh tay Đóa đã tê cứng.
Đối phương ra tình khăn “Nếu phiền, giúp một lát?”
Tôi nhàng đưa Đóa cho Tu rõ ràng từng trẻ con, tay ra cứ thế thẳng đơ đỡ lấy, động tác trông cực kỳ lạc lõng với bộ thẳng thớm anh.
Cố Tu Đóa, thốt ra một câu: khá m/ập.”
Tôi cười: đúng hề nhẹ.”
Sau khi cử động cánh tay phải một lúc, thấy đỡ tê hơn nhiều rồi mới đưa tay định Đóa lại, Tu nhàng tránh đi: “Tầng mấy? đưa người lên.”
Nhà tầng trên lên mà mang vác cũng đã thở ổ ể n, huống hồ Đóa.
“Hôm nay thật sự đã làm nhiều rồi.”
Tôi vừa nói lời ơn vừa mở cửa, kết quả cửa vừa mở ra, s s ờ.
Đống đạc vốn đã được đóng gói thận giờ đây giống bị tr/ộm tung, rải rác khắp nơi. vàng bước vào quỳ xuống tìm trong những hộp bị lật tung, bên trong đã trống trơn.
Tôi o ả o n: Đóa… Đóa thấy đâu…”
“Đừng vội, tiên động vào đạc.” Tu kéo lại: “Tôi sẽ báo cảnh hãy về tôi, hôm nay đây được nữa.”
“Nhưng…”
“Bọn họ rõ ràng đã chìa khóa cô, nếu tối nay chúng quay lại, và Đóa sẽ gặp u y i ể m.” rồi đến bên cửa sổ: “Ngoài thậm chí can, muốn trèo vào dễ bàn tay.”
Vai rũ xuống, cố nén nước lên, nói với người ông vẫn còn xa lạ một câu: “Tôi từng nghĩ một ngày sẽ sống ả m i thế này.”
“Mọi rồi sẽ qua.”