Ánh nắng qua gió chiếu vào càng lúc càng chói mắt.
Cơ ngày càng suốt.
Ngoài xuất hiện hai bóng người một nam một nữ đều áo sơ mi trên sống mũi gái có đeo một cặp kính vàng, tôi, ấy liền giơ thoại lên.
Cô ấy chính là Tiểu Nhiễm, chàng cạnh là Quý Chiêu.
“Qu/an t/ài đã được mở, h/ồn sống đi ra, h/ồn ch*t đi vào.” Quý Chiêu trầm giọng nói với đang bị đóng đinh ở sổ: “Chủ m/ộ, kết đã bị phá vỡ, đừng vùng thêm nữa.”
Mạnh Quý Chiêu, và nước mắt chảy từ hốc mắt.
Cô đột nhiên phát một tiếng thét x/é lòng.
Sắc Quý Chiêu đột ngột thay đổi.
“Cẩn thận!”
Thế nhưng đã quá muộn.
Mạnh đột nhiên thoát khỏi sự buộc, và lao về tôi.
Mọi chuyện diễn chớp mắt, Quý Chiêu và Tiểu Nhiễm ở quá xa, gần như can thiệp.
Một cú đ/á/nh dữ dội từ trước giáng xuống, va chạm mạnh khiến tôi ngất đi.
Giây cuối cùng, ý thức tôi tỉnh táo.
Tôi một bóng người màu trắng lao tới từ sau.
Chắn ở trước tôi.