Bây giờ là 10 giờ tối.
Tôi chưa từng có thói quen ăn khuya, nhưng anh trai tôi thì có.
Khi còn sống, mỗi đêm 10 giờ mẹ đều chuẩn bị bữa phụ cho riêng anh ấy.
Mẹ bảo con gái ăn đêm sẽ b/éo phì, nên chưa bao giờ cho tôi ăn cùng.
Nhưng từ khi anh trai qu/a đ/ời, mỗi tối mẹ lại làm cả mâm cơm bắt tôi ăn.
[...]
Tôi gượng cười, viện cớ:
"Hôm nay con đ/au bụng, không ăn đâu ạ."
"Vừa nãy còn bình thường, sao tự nhiên đ/au bụng?"
Mẹ tôi nhìn tôi chằm chằm vài giây, bỗng nhiên khóc nức nở:
"Na Na, con không muốn ăn cơm mẹ nấu phải không?"
"Mẹ biết con luôn trách mẹ thiên vị, không thương con. Giờ con lớn rồi, sắp lên đại học là có thể thoát khỏi nhà này rồi."
"Anh con mất đi, sẽ chẳng còn ai ăn cơm mẹ nấu nữa..."
Tiếng nức nở n/ão nùng khiến lòng tôi quặn thắt.
Không cưỡng lại được, tôi thở dài:
"Con ăn vậy."
Vừa bước tới bàn ăn, tôi vẫn cảnh giác giữ nguyên đường truyền livestream, đeo chiếc tai nghe Bluetooth bên trái.
Mẹ tôi lau nước mắt, dường như vui hẳn lên, không ngừng gắp thức ăn cho tôi.
"Na Na, ăn nhiều vào."
"Dạo này con g/ầy hẳn đi."
Nhưng toàn là những món anh trai thích ăn.
Mỗi lần gắp đồ ăn, bà lại nhìn tôi đầy mong đợi, như muốn tôi nếm thử tay nghề hôm nay.
Tôi đành cắn răng gắp miếng sườn.
Đũa vừa chạm môi, giọng Chu Dịch vang lên trong tai nghe.