Tôi đã nếm trải tính thường khó lường Kim Hành, ngày sau đó, luôn tự nhắc phải cẩn lời ăn nói.
Có lẽ vì biểu gần đây rất tốt, Kim dọn từ phòng sang ngủ phòng với anh.
- Là kiểu ngủ dưới sàn nhà ấy.
Tôi thương lượng:
"Tôi ngủ phòng vẫn ổn cậu chủ, đêm có việc gì cậu cứ gọi tôi..."
Một cười khẩy vang lên.
Tống Kim nghiêng đầu nhìn tôi:
"Nhớ nhầm thì có đêm, gọi cậu tận ba cuộc thoại, thế chuông ầm ĩ đó còn đ/á/nh thức cậu dậy nổi đấy."
Tôi: "......"
Là bởi hôm đó mải chơi bật chế độ làm phiền rồi quên tắt mà.
Tống Kim còn bắt ph/ạt chơi nguyên cả ngày hôm đó.
Tôi viện mới là vị thành niên, có chế độ trẻ em, chơi được lâu.
Tống Kim cười khẽ, lập tức lấy CMND dì để ràng buộc khoản.
Trừ lúc đi vệ sinh, phải cắm vào thoại suốt ngày.
Chơi đến phát ngán, mắt đỏ ngầu, được ngủ, thẳng mạch hạng Bách Tinh Thoại.
Tống Kim liếc nhìn rank vui.
Có lẽ anh trò này quá sa đọa.
Mẹ kiếp! Cả đời này bố đời nào chơi nữa!