22.
Ngày hai bảo vệ thành luận văn tốt nghiệp 4 đại học Lễ cầu hôn tôi.
Buổi trên máy bay không người lái đang tên trên trời, đó xếp thành hình nhẫn kim cương lồ.
Vừa vừa trương, còn hơi quê mùa nữa.
Tôi không khỏi liếc ký của anh ấy một cái.
Thư ký vừa mới một chút vội vàng giải thích tôi.
“Đàm luôn cố gắng tắt tin đồn không hay cô.”
“Hiện tại mỗi trên mạng nhắc đến anh ấy sẽ những bình luận không hay xuất hiện, người đó còn tin mối qu/an h/ệ giữa cô và anh ấy không đắn…”
“Đàm trương như thế đám người đó thấy.”
Tôi khẽ lại, đó hơi cứng nhắc nói lảng sang chuyện khác.
“Cô đang nói giúp anh ấy à?”
“Hình như cô phải chịu đựng tính tình quái gở của anh ấy nhiều lắm nhỉ?”
Khóe môi của ký khẽ gi/ật, nhưng cô ấy bình tĩnh nói nguyên do nghe.
“Đàm trả tôi… Lương cơ 15 vạn một tháng.”
“…”
Giỏi lắm, hiểu cô ấy rồi.
23.
Sau mọi khôi yên tĩnh còn và Lễ.
Anh ấy lấy một đôi nhẫn ra.
Tôi chú trên hai nhẫn đều khắc dòng chữ “RXM”.
Đàm Lễ khẽ nhướng mày giải thích tôi.
“Cái của anh khắc tên tắt của em, nghĩa anh của em.”
“Cái của em khắc tên tắt của em, nghĩa đến em luôn chính em.”
Anh ấy nói như vậy chính muốn nói anh ấy cam tâm tình nguyện cùng bách giai không muốn tuổi 21 của phải vị vây vòng anh ấy.
Đàm Lễ mặc bộ may chỉnh chu, dáng vẻ bao giờ.
Đột nhiên nhớ đến tình cảnh Lễ nhà đó.
Hình như Lễ 27 tuổi và Lễ 17 tuổi không thay đổi gì.
Cách nhau mười nhưng hình như anh ấy của thời thiếu.
Năm anh ấy 17 tuổi, anh ấy tôi.
“Cô bé, đồng nhà chú không?”
Đàm Lễ 27 tuổi đang quỳ một chân mặt tôi, cầm nhẫn tôi.
“Nguyễn Tinh Miên, em đồng gả anh không?”
Tôi cũng giống như mười trước, không suy đặt mình vào bàn của anh ấy.
Mang theo tin không đổi anh ấy một câu trả lời.
“Em đồng ý!”
(Hoàn)