Rốt cuộc không phải tôi muốn chiếm tiện nghi của Tiêu Nhiên, mà là anh ta tự cho phép.
Tôi đang chà lưng cho anh ta mà lòng dạ xao động, anh chàng này lại buông lời mây mưa.
"Này Ngôn à, cậu có thể dùng lực mạnh hơn với anh đi, chưa ăn cơm à?"
Nhưng sau mấy lần trước, bây giờ dù anh ta nói gì tôi cũng chẳng thấy lạ nữa.
Tôi lặng lẽ tăng thêm chút lực.
Không lâu sau, giọng Tiêu Nhiên lại vang lên:
"Hứa Ngôn, cậu không được à? Không được thì để anh tự làm cũng được nha."
Hả? Đàn ông sao có thể bị nói là không được chứ?
Thế là tôi gạt bỏ tạp niệm, dốc sức chà lưng cho đại ca.
Chà xong, tôi mệt thở hồng hộc, toàn thân đẫm mồ hôi.
Tôi bật cười, thế là xong, tắm uổng công rồi.
Sau đó, Tiêu Nhiên và tôi trở thành đôi bạn chà lưng thân thiết.
Hơn nữa anh ta luôn nói mình lớn tuổi hơn tôi, phải chăm sóc đứa em ngoại tỉnh này.
Thế là ngày nào cũng dắt tôi đi ăn cùng, lên lớp, chơi game.
Ở trường thì ăn căng tin, chán căng tin lại dẫn tôi đi ăn vặt quanh khu.
Cuối tuần, Tiêu Nhiên kéo tôi đi lang thang khắp nơi.
Khi đi bộ, anh ta luôn có thói quen khoác vai tôi.
Đôi khi nghĩ ra điều gì, anh ta trực tiếp cúi đầu, áp sát tai tôi thì thầm.
Hơi thở ấm áp phả vào khiến tôi không kìm được mà đỏ mặt.
Quá gần.
Cứ thế tôi và Tiêu Nhiên quấn quýt suốt một học kỳ.
Thân thiết rồi, cách anh ta gọi tôi cũng từ nghiêm túc ngày càng trở nên táo bạo hơn.
Anh ta bắt đầu gọi tôi là em yêu, Ngôn Ngôn bé bỏng, tất cả tùy theo tâm trạng.
Tiêu Nhiên còn rất thích trêu tôi, thỉnh thoảng véo má, sờ eo, ôm tôi vào lòng hỏi: "Chơi PUBG không, em yêu?"
Tôi đ/ấm anh ta một cái, vô thức cũng học luôn cái giọng điệu cuối câu của anh:
"Tiêu Nhiên, mình nói chuyện nghiêm túc được không nha?"
Rõ ràng chỉ là chơi game thôi, mà anh ta cũng có thể nói ra những lời gợi ý như vậy.
Một hình mẫu lý tưởng suốt ngày lảng vảng trước mắt, lại ôm ấp sát sạt, bảo không động lòng là giả.
Nhưng đúng là Tiêu Nhiên lại cực kỳ đần độn.
Anh ta còn thường xuyên phát ngôn kiểu thẳng thừng hỏi tôi:
"Hứa Ngôn, cô bé kia cứ nhìn chằm chằm vào cậu, có phải thích cậu không."
Tôi cố ý thử anh ta: "Tôi thấy... cô ấy cũng không tệ."
"Thích thì tán đi! Anh ủng hộ cậu nha."
Tôi lạnh lùng nhìn anh nói: "Được."
Thích một thằng thẳng, đúng là bi kịch.
Thích một thằng thẳng đần độn, còn bi kịch hơn nữa.
Nhưng sau này tôi phát hiện, Tiêu Nhiên có lẽ không phải đần độn.
Chỉ là trong chuyện tình cảm, anh ta thực sự không được thông minh cho lắm.
Ví dụ như có cô gái trong khoa rủ Tiêu Nhiên cùng đến thư viện.
Anh ta ngại ngùng đồng ý, kết quả quay đầu đã quên béng mất.
Khi cô gái tức gi/ận gọi điện đến, anh ta đang cùng chúng tôi chơi game nhiệt huyết.
"Xin lỗi nha, tôi đang bận, em tự đi đi nhé."
Rồi anh ta dập máy ngon ơ.
Nhìn mà tôi tối sầm mặt, rõ ràng anh ta từng nói với tôi là thấy cô gái đó không tệ.
Sau đó, nghe theo lời khuyên của chúng tôi, anh ta chủ động mời cô gái đi ăn tối để xin lỗi.
Lần này thì đúng là có đến, nhưng chủ đề nói chuyện toàn là về tôi.
"Cậu rõ ràng dễ thương thế, anh nói chuyện của cậu mà cô ấy chẳng thấy hứng thú gì."
Tiêu Nhiên ôm tôi vào lòng như trút gi/ận, bóp má tôi.
Vừa làm vừa tiếp tục nói với vẻ không hiểu:
"Cô bé cuối cùng còn hỏi anh có phải thầm thích bạn cùng phòng không, cô ấy nghĩ gì thế, bọn mình chỉ là bạn tốt thôi mà."
Anh ta vẫn đang chìm đắm trong nỗi thất vọng bị cô gái từ chối.
Tôi liếc nhìn anh, không nói gì.
Ai đi hẹn hò mà toàn nói về bạn cùng phòng thế hả?
Tiêu Nhiên này, yêu đương kiểu này chắc đối phương tức ch*t mất.
Sao mình lại thích phải thằng này cơ chứ.