24
Chữ trên m ô thấy được.
Lần đầu thấy hắn bật cười.
“Hình h cái này à?”
“Của không phải à?”
“Không phải.”
“Vậy cái gì?”
Tôi vươn tay muốn cởi quần hắn, hắn ch/ặt tay tôi, đặt tay lên nút sơ mi hắn.
“Dấu ấn nằm trước ng c.”
?
Dựa cái chứ?
Ông ơi, ông thật không bằng mà!
Vị trí ấn này thật x/ấu hổ!
Tôi ứ i ậ l/ột hắn ra, chỉ thấy trên ng hắn in ấn h như sau ——
[Không cùng Tạ Lý* lưỡi thật kí/ch th/ích trong năm phút đồng hồ trong thời gian định, dựa theo trình tự từng cái tiếp h cụ thể trình như sau……]
(*Trong raw viết Duyên, nhưng đây ấn mình xin phép hợp lí.)
Chẳng trách lần đó hắn từ lăn ngã xuống bò tới tà/n nh/ẫn như vậy.
Ánh mắt tiếp tục liếc xuống mấy hàng chữ còn lại, thấy ––
[Trở hơn.
Thay trở hơn.
Biến siêu vô địch.
Biến người nhất thế giới không ai qua được.
Cuối cùng sẽ tàn phế, phải ngồi lăn, chính mình làm trọn đời không tái sinh.]
?
Dựa cái Ông ới!
Hèn sao mà hắn càng càng hơn lúc nhưng mà mỗi lần sẽ khôi phục sự bình thường.
Tôi còn tưởng rằng tên cặn bã sẽ còn không quý trọng nữa chứ.
Trách không các giải trí đều muốn hắn, thì ra hắn chiêu tăng sức mạnh này.
Lại xuống dưới chút nữa.
Cơ bụng hình như một ít chữ nhỏ.
“Đó vậy?”
Hứa vội vàng lấy vạt sơ mi che lại.
“Nhiệm vụ cá nhân tôi, không sẽ in Cậu lần được, không có.”
“Không phải không sao?”
“Lừa đó.”
“Cho xem đi.”
Hứa đẩy ngã, gáy lún gối.
“Đừng nữa, giúp làm nhiệm vụ trước đã.”
……