Người cửa hình như một bà chủ gia đình, tóc buộc tự nhiên đơn giản, chỉ một chiếc áo lót giữ quả mơ, lộ phần ng/ực đà.
Tôi nhìn ra phía cô thì sáu xung quanh bàn, rư/ợu qua lại vô cùng bọn họ sủi cảo.
Theo lý mà nói thì đây sống đều những nghèo. Nhưng bọn họ thể xem tộc’ trong những nghèo. Bởi vì trong nhà bọn họ đặt rất nhiều máy (người xưa hay gọi mặt trời nhỏ), thế cho nên trong nhà toả ra hơi rất áp.
“Vào đây đi! cậu nhóc lầu trên nhỉ.”
Người ông nhiệt chào hỏi.
“Tôi, tôi…tôi chỉ xin chút nước…” ngập ngừng.
Tôi lôi thôi thết nên chút x/ấu hổ trước ‘những nhà giàu’ sủi cảo này.
“Không vội không nói sau. Thục Linh, lấy cho cậu một bộ đũa!”
Thục Linh cửa kia.
Cô nhiệt túm cánh tôi, kéo vào bàn kê thêm một cái ghế ở cạnh, bảo kế cô ta.
Cô cầm gấp đầy sủi cảo cho nhét vào tôi, đó cười khanh khách nói: đi.”
Mùi thơm sủi cảo lẫn với thơm từ cơ thể trưởng thành. Niềm hạnh phúc bất thình lình này khiến choáng váng.
Tôi liền ba nam chủ nhà tục rót rư/ợu cho tôi. cũng không tiền đồ hơn cả một cân rư/ợu.
Sau khi say, cầm nước rót đầy đứng cảm ơn về.
Trước khi lầu bỗng nhớ ra đó. lấy quả táo trong túi ra xuống lầu hai, đặt nó cạnh cửa nhà cô gái hũ thối rư/ợu trắng hơn nữa trừng mắt lạnh lùng với tôi.
Lúc lầu thì bỗng rất lạ: Vừa nãy suýt chút ch*t, sao bụng lại kêu đói ọt rồi?
Nói theo câu châm ngôn thì Cơm vào bụng chó à?
Tôi leo giường, bánh nướng đường cùng với nước Vừa mấy miếng thì thiếp đi.
Đến nửa đêm, nhiên nghe tiếng cãi nhau ĩ, tiếng khóc oan ức nữa.
Tôi gi/ật mình: đêm qua lại xuất hiện rồi! Tiếng động kia từ chỗ chiếc bàn trong phòng tôi!