Chiếc bông trên giường đã che khuất hai người, khiến được họ đang gì.
Lúc ánh trăng lẽo, chằm chằm vào tôi: “Anh đang trong đó à?”
Tôi trả lời.
Mẹ kéo tránh sang một bên.
Không lâu sau, nghe mẹ: “Đã thế này rồi trong phòng gì? Theo về!”
Tôi cửa, qua khe cửa anh dậy, hút th/uốc lào.
Anh ấy từ trên xuống một lượt, nói gì.
Mẹ sốt kéo tay anh ra ngoài: “Đi theo mẹ, đừng phiền ngủ, đi thôi.”
“Đi theo nào, muộn rồi, còn phải đi ngủ.”
Nhưng anh vẫn thờ ơ động đậy, mặc cho kéo thế nào nhúc nhích.
Mẹ hoang mang anh trai, rồi bất ngờ phịch xuống đất, tai rối bù, trạng sụp
“Cái già này, biết mình sẽ bị trời ph/ạt Đây cháu biết à! Bà còn đàn giờ lại cháu ngủ cùng t/ởm cơ chứ!”
Giọng khàn đi, nước mắt rơi mưa.
Bà dậy từ trên giường, vì ấy lưng lại với được biểu cảm, nghe nói lùng: “Mẹ thằng lẽ nào cô thằng bé ch*t thế nào sao.”
Tiếng khóc ngừng lại ngay tức.
Anh gõ điếu th/uốc lá, dậy: “Ông ch*t nào, biết hơn con. Trước khi ch*t đã chăm thể được yên nghỉ chín suối được, nửa đêm lại về gây rối.”
“Còn nữa, tốt nhất cầu nguyện cho bé trong bụng ra bình an, nếu thể sẽ tha cho đâu.”
Câu cuối cùng được nhấn mạnh rất nặng.
“Vào đây về.” Câu này nói với tôi.
Tôi dìu mẹ, mặt ấy tái mét, tay già ấy nắm ch/ặt tay tôi, mắt.
“Quốc, nghĩ bé không?”
Tôi ngớ ra một chút rồi đầu.
Bà ấy bẩm: “Bà già, thắng được đâu.”
Tôi lặp đi lặp lại câu này trong đầu vẫn ý nghĩa nó.
Bà ấy về phòng một cách đắc ý hả hê.
Lần trước khi vậy vào ngày trước khi mất.
Bà ấy đã nói: cần muốn Ái Quân sống ai thể ngăn cản.”
Nhưng chẳng bao lâu sau, đã được kế hoạch mẹ.