Nào ngờ đâu khi tỉnh lại lần nữa, thời gian lại là một khi thân.
Nhận thức ly kỳ sốc choáng váng óc, ngồi thẫn thờ gương một đêm.
Cho đến khi Hồng hại ch*t ở kiếp gọi rửa mặt, mới có cảm giác thật.
Nước trên gò má trượt rơi đất.
Hồng lắng đặt xuống, cuống quýt chạy đến: "Tiểu sao thế? Khó chịu chỗ nào ạ?"
Ta nhào vào vòng nàng òa khóc.
Kiếp trước, Hà Oánh ý sự, bắt Hồng đối thực(*) với giám tâm phúc ả ta.
(*)Đối là một từ mô hành vi đồng giả giữa trong đình Trung Quốc, sau trở một từ mặc hành vi qu/an "vợ chồng" giữa giám. (Ng/uồn: Wikipedia)
Ân Can đồng ý.
Cho dù quỳ mặt dập khi bầm tím, vẫn đồng ý.
Kết quả là Hồng gi*t tên giám t/ự v*n.
Đây là khởi mối qu/an hoàn toàn rạn nứt giữa Can.
Đêm đó, tà/n nh/ẫn đ/âm cây trâm vào người Can, cúi nhổ trâm ôm thật ch/ặt, lỗi: "Ta Yên Nhi, không ngờ chuyện sẽ biến này, lỗi nàng."
Ta bả vai đay nghiến, chẳng chốc mùi m/áu tanh khắp cả khoang miệng.
Hắn không ngờ đến sao?
Hắn bỏ Hồng Tụ.
Nếu không phải An Nhi ở phụ tỉnh dọa sợ khi vẻ sẽ tà/n nh/ẫn miếng mất.
...
"Nín khóc nào, tiểu mộng quấy nhiễu sao?"
Nàng áp lên không ngừng đưa khăn lau khóc rất lâu mới nghẹn ngào gật đầu: "Đúng vậy, mơ đ/áng s/ợ lắm."
Ba trôi qua.
Ta cuối cùng chấp được sự thật là sống lại, tiên chính là b/áo th/ù.
Ta bọn chúng thân bại danh liệt, ch*t không có đất ch/ôn!
Nhưng sau khi lý trí tỏ quá khó khăn.
Con gái lái buôn kéo hoàng tử ái đại tướng ngựa thật sự khó như lên trời, trừ tìm một hậu mạnh mẽ hơn, ví dụ như tử - kình kiếp Can.
Nhưng chẳng khác nào bảo với hổ rằng l/ột da nó, đến cùng suy vẫn gạt đi.
Một lẻ loi cô đ/ộc không sao, nhưng phía sau có một trăm bốn mươi lăm người gia.
Móng cắm thật sâu vào lòng bàn tay, m/áu tràn đầy tay.
B/áo th/ù không hiện được, không nên để lâu nữa, thẳng tìm phụ thân bàn bạc từ hôn.
Ân Can ở phòng, lúc không mảy may cả, xuất hiện là sáng tiếp là tủi thân nói: "Tỷ tỷ, sao tỷ không gặp ta."
Hắn vừa vừa tiến nắm phụ thân cảnh tỏ nghiêm túc, hắng giọng đ/á/nh tiếng: "Chú ý quy củ."
Song Can chưa kịp chạm vào t/át ra.
"Bộp."
Trong nháy mắt, cả như thể lại.
Ta lạnh lùng lên trong sự kinh ngạc phụ thân ta: từ hôn."
Phụ thân thoáng chốc bàng hoàng, vuốt để bình bực bội nói: "Đừng lo/ạn, con thân là trò đùa hả? nháo nhào đòi thân sớm hơn nữa đấy?"
Ông ấy lại đang trêu chọc Can, nhưng không đổi bàn vuốt dần ngắc: "Thật sự từ hôn?"
Ta không đáp lời.
Ông ấy lên tiếng, quyết đoán đưa Hồng Hương đi, để chúng tự quyết.
Ân Can nhíu ch/ặt mày tỏ khó hiểu, đầy vẻ chấp: "Tỷ tỷ, tại sao?"
Ta quay sang phía khuôn mặt này, nén h/ận: "Bởi vì, gh/ê t/ởm."
Ân Can xây xẩm mày, u ám hơn "Gh/ê t/ởm, tại sao thân thiết với ta?"
Ta đầy sự chấp chế giễu nói: "Ân Can, ngươi giả vờ đến khi nào nữa?"
Hắn sững sờ, mờ mịt nói: "Tỷ... rồi?"