Khi mỹ nhân bước ra ngoài, váy của cô ấy có chút nhăn nhúm, như thể vừa bị kéo lên trước đó.
Gương mặt cô ấy ửng hồng, lớp trang điểm ở đuôi mắt hơi lem, chóp mũi rịn mồ hôi, môi dưới còn hằn rõ dấu răng do cô tự cắn.
Cô tựa người vào bàn, lấy từ trong chiếc túi da cá sấu ra mấy xấp tiền mặt đặt lên mặt bàn, nhưng mẹ tôi lại không nhận ngay.
“Giờ có mặt bằng rồi, giá tăng đấy.”
Mỹ nhân gật đầu, không chút bất mãn: “Em biết quy củ, lát nữa sẽ cho người mang tiền đến.”
Tôi nhìn đôi chân cô vẫn còn r/un r/ẩy, trong lòng tự hỏi có nên đỡ lấy vị khách hào phóng này hay không.
Cô ấy quét ánh mắt đẫm lệ qua tôi, tôi vội quay đầu đi nơi khác.
Mỹ nhân liền bật cười khúc khích:
“Em gái nay đã thành niên rồi nhỉ?”
“Thật gh/en tị với em, sau này kế thừa tay nghề của chị Kim, muốn chơi bao nhiêu đàn ông cũng được.”
Chơi… chơi đàn ông?
Mẹ tôi liếc nhìn tôi một cái: “Con bé lớn, cũng đến lúc rồi.”
Mỹ nhân chỉnh lại quần áo, hẹn mấy hôm nữa sẽ quay lại.
Những lời họ nói kỳ lạ lại m/ập mờ đầy sắc thái, khiến tôi không mấy dễ chịu.
Nhưng trên quầy là tiền thật, từng tờ từng xấp rõ ràng.
Từ nhỏ mẹ tôi đã quản tôi rất nghiêm, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều tiền mặt đến vậy.
Mẹ cầm tiền lắc lư trước mắt tôi, giọng nói mang theo dụ dỗ: “Bảo bối, con có muốn ki/ếm nhiều tiền như mẹ không?”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Mẹ lấy mộc nhĩ hồng ra, ra hiệu bảo tôi chọn một tai cho chính mình.
“Dùng tay hái nó xuống đi.”
Khi tôi chạm vào tai mộc nhĩ ấy, mắt tôi trợn tròn.
Nó ấm áp, sờ vào như da người, thậm chí còn có nếp nhăn tinh tế.
Mẹ tôi nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú dán ch/ặt vào tôi:
“Bảo bối, con sao thế?”