Kỳ Dương thanh mai trúc của tôi, bạn trai cũ của tôi.
Tôi đã từng cho rằng, ra việc ngoài ý muốn chúng sẽ bên nhau rất lâu, cho khi bước đường của hôn nhân.
Nhưng đáng tiếc kết quả là, người đàn ông này ngay hôm khai giảng năm nhất đại học đã nói với tôi, anh muốn gia nhập esport.
Điên rồi sao, bỏ trường đại học top 1 trong chỉ để chơi game?
Tôi hiểu, một cú sốc quá lớn, nên lựa chọn tay.
Kết quả khi tay ba năm, anh trở thành tuyển thủ esport nổi trở thành trợ lý của anh.
Tôi Kỳ Dương mắt.
Đã ba năm trôi anh vẫn chàng trai năm đó bị nhiều trên lớp, sớm đã cô gái năm đó trong toàn anh rồi.
Tôi viễn được tay anh, cố đỏ nói với anh: “Anh có biết không, đã rất nỗ mới có với tới anh, vì để được cùng anh thành B học đại mỗi cắn răng kiên trì…”
“Em thích anh biết mấy, anh? Kỳ Dương, anh nói tiếng đột nhiên muốn tham gia esport, anh có biết mức không?”
“Dường lúc anh xông phía vứt bỏ ra xa, theo anh nổi nữa, Kỳ Dương, thật sự mệt rồi.”
Nói này, chạy quay đầu lại, sợ rằng chậm một giây sẽ nhịn nổi mà hối h/ận.
Hơn một nghìn nỗ từng chút để gần anh, mà dường trong chốc lát tất cả trở nên quan trọng nữa.
Trên hành lang im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng Kỳ Dương đỏ tôi, giọng nói đang cố hết nhẫn nhịn: “Là nói muốn tay mà…”
“Là anh cắn giống một trẻ nhận “Đường chỉ cần đồng ý, chúng ta có thể…”
“Em đồng ý.” Tôi c/ắt ngang của anh, ngẩng đầu lên anh, giọng nói lạnh lùng: “Kỳ Dương, anh luôn ấu trĩ vậy.”
“Nhưng được, coi từng ra chuyện gì, ngơ mọi thứ mà tha thứ cho anh.”
“Xin lỗi, con người này của quả thực rất nhen.”
Nói câu quay người phòng.