Con Gái Trở Về

Chương 1

14/09/2025 11:33

Hôm nay là ngày giỗ thứ mười của Thiên Thiên.

Tôi cùng chồng là Chu Nghị Phong đi tảo m/ộ về.

Theo thông lệ hàng năm, chúng tôi sẽ xem lại những món đồ kỷ niệm của con gái.

Chúng tôi đã thoả thuận, ngày thường sẽ giả vờ quên đi, không nhắc đến con, chỉ vào ngày giỗ hàng năm mới mang kỷ vật ra để bày tỏ nỗi nhớ.

"Con bé nhà mình xinh thật, mũi giống em, mắt giống anh. Lớn lên chắc bao chàng trai phải xiêu lòng..."

Anh khẽ ho một tiếng, đứng dậy, mỉm cười với tôi:

"Em xem trước đi, anh vào bếp hâm cho em ly sữa."

Tôi im lặng.

Tôi biết anh không muốn tôi nhìn thấy anh khóc, dù người đó là vợ mình.

Khi Chu Nghị Phong rời khỏi, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Gió đêm Giang Nam ẩm ướt lùa qua khe cửa, cuốn rèm voan bay nhè nhẹ mang theo chút hơi lạnh.

Tôi đứng lên định đóng cửa sổ.

Chính lúc ấy, sau lưng vang lên tiếng chuông điện thoại quen thuộc.

Là... Marimba.

Tôi đờ người ra.

Marimba là nhạc chuông mặc định của iPhone.

Vấn đề nằm ở chỗ, tôi chỉ từng dùng duy nhất một chiếc iPhone trong đời, và... nó đã bị tôi đ/ập vỡ từ lâu.

Mười năm trước, cái đêm Thiên Thiên bị tên tr/ộm s/át h/ại dã man, con bé đã gọi cho tôi.

Tôi mải mê với công việc, bỏ lỡ cơ hội trò chuyện cuối cùng với con bé.

Tôi không ngừng tự hỏi, giá như lúc ấy nghe máy, liệu mọi chuyện có khác đi không, liệu Thiên Thiên có thoát ch*t.

Nỗi ám ảnh 'giá như' ấy giày vò tôi đến mức đ/au đớn khôn cùng.

Một lần, xúc động quá độ, tôi đã đ/ập nát chiếc điện thoại, sau đó cất nó vào một chiếc vali cùng với những món đồ kỷ vật khác.

Chiếc điện thoại vỡ đã mười năm sao có thể reo?

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vali đang rung lên bần bật, tim đ/ập thình thịch.

Đêm khuya thanh vắng, căn phòng im lặng như tờ.

Tiếng chuông điện thoại trở nên chói tai hơn bao giờ hết trong không khí ngưng đọng.

Như bị m/a ám, tôi lê từng bước nặng nề tiến lại gần.

"Alo?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm