3.
Ta Tĩnh Vương.
Nhưng nhỏ mẫu phi vẫn luôn thiên hạ sớm muộn đều ta.
Song hết thảy thứ hoàn thay đổi kể hoàng đệ ra đời.
Phụ hoàng thăm mẫu phi buộc học thứ gọi chi đạo kia.
Niềm biến mất.
Cho hắn.
Ta nhớ vào lần đầu tiên nhau, giáp đen, cưỡi ngựa nhanh gió, trên mặt anh tuấn ngay thẳng dính m/áu th/ù.
"Thần bái Tĩnh Vương. C/ứu giá chậm trễ, xin Tĩnh trách ph/ạt."
Hắn quỳ trên đất vậy.
"Không đưa tay đỡ dậy, rõ ràng tuổi tác gần nhau, cao lớn nhiều.
"Thần hộ Tĩnh trở về phủ."
Ta ngựa hắn, hỏi: cùng cưỡi chung ngựa?"
Hắn nhíu cự tuyệt, đó phóng lên ngựa, kéo lên.
Cảm giác lâu cuốn sạch lòng ta.
Nếu thể, bên ta.
"Ngươi gì?" hỏi.
"Thần Lâm lạnh băng trả lời.
"Bổn gọi mật chút cơ?"
"Thần t/ự T* Tiêu."
Lâm Tử Tiêu, con trai đ/ộc quân, quân tương lai.
Ta hắn.
Có tựa muốn, chẳng qu/an h/ệ, bảo Tĩnh chứ.
Ta được nguyện, đ/au thỏa mãn.
Hắn dàng chút nào.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng hỏi hắn, cần phải vậy đâu, cần tốt chút xíu kia chiếm bao nhiêu phân lượng.
Ta cảm chúng tục mãi vậy, thế nhưng, phụ hoàng sai đưa cho phụ ly rư/ợu đ/ộc.
Ta trở thành Hoàng thượng.
Mà thành hậu" .
Ta lòng, nghe ra "Ái Dương", nên để do.
Ta cho được mình nữa.
Cho khi——
"M/a ma, cho đứa nhỏ cơm tra chỗ buổi rồi! Đói ch*t mất!"
Người chuyện lão gia —— Huy.
Lần trước mặt đang phủ quân, đó vẫn trợ thủ Lâm Tử Tiêu.
Chỉ chớp thành thống cấm vệ quân rồi.
"Thật sự công tử, đây phải đưa cung Trần quý nhân!"
"Vậy m/a buông m/a ra, chút thất vọng.
"Được cho đi." lên nói.
"Thần bái hoàng chú tới lập cúi đầu quỳ trên đất lễ.
"Cái ..." Lão m/a mặt vẻ khó xử.
"Cứ nói." hắn, "Đi ngự thư phòng ăn đi."
Đường đường thống cấm vệ quân, ăn ngay trước mặt ra thống gì.
"Ta... Không phải, Mặt đỏ lên, lắp.
"Đến đi." nói, "Đại ca Đại quân sau cánh tay trái ta."
Hắn quả thật dừng phê tấu tay chống cằm ăn.
Cũng chặn mất ăn Trần quý nhân.
Hắn ăn xong cuối cùng, lau miệng.
"Ăn xong rồi?" hỏi.
"Ăn... Ăn xong..." quỳ xuống, "Thần... Thần lui xuống trước."
"Ừ."
Không vô tình duyên phận, bắt ngày cao, cứ cách quãng vậy hai tháng.
"Ngươi bao lâu?" vẫy tay để cho nữ lui ra, cao giọng hỏi.
Hắn chầm chậm xuất bên khóm hoa.
"Thần, tham hoàng thượng."
Ánh dám thẳng ta.
"Làm vậy?"
"Thần lo lắng nguy hoàng giải thích.
"Ừ, vậy lui ra đi." híp "Trẫm cung toàn."
"Ồ... Vậy lui xuống." chút khổ sở, giống con sói con đòi vỗ về chủ vô tình cự tuyệt.
Trong lòng đành.
"Ngươi cùng ngự thư phòng phê tấu chương đi."
"Tuân chỉ!" Ánh lên.
Không nghĩ tới thật sự cùng đêm khuya.
Ta Huy cao lớn nghĩ Lâm Tử Tiêu, trước kia cùng đêm, dù đó chẳng nghe lệnh ta.
Ta nảy ra nghĩ trêu đùa hắn.
"Trầm nhị, chưa?"
"A?" gãi đầu chút ngượng ngùng: "Có..."
"Ồ? Là nữ dáng vẻ gì?" hỏi.
"Hắn... đẹp... Quyền cao chức trọng, hắn... Có phụng bồi tốt cần cả."
"Là nam à."
"Hoàng thượng biết?!"
Ta đưa tay gõ bàn: "Triều nữ quan."
"À."
"Để giúp mối chút đùa giỡn.
"Có giống nghĩ tới điều gì, "Hay thôi đi, điều thể."
Cũng con sói con coi công tử nhà nào.
Trấn quân chỉnh, biên giới nổi lên chiến sự, cần gấp phó tướng, Linh Huy.
"Hoàng thượng, nhanh trở về." giống tuyên vậy.
"Được."
"Vậy... Vậy trở lại..."
"Trẫm giúp kết.
"Hoàng thượng, lời thật?! Ai thể?"
"Đương nhiên, quân vô hí ngôn."
"Được!"
Quân báo cái cho nhận được tin phó thương nặng.
Hắn đ/á/nh địch quân vào ban đêm, mình bọc hậu, may mũi xuyên ng/ực.
May mắn thương tổn phủ tạng yếu.
Khi đại quân trở về mình thành nghênh đón, xa xa liền khôi giáp ngồi trên lưng ngựa cao lớn.
Hắn đầu xuống ngựa lễ.
"Thần tham hoàng thượng!"
"Tốt! Trẫm chuẩn xong tiệc rư/ợu cung, vì các vị sĩ đón gió tẩy trần!"
Trên mặt vốn anh tuấn Huy vết s/ẹo nhỏ màu, phơi nắng nhiều, trước nữa.
Sói con trưởng thành.
Sau tiệc rư/ợu, ta.
"Chuyện hoàng thượng ứng tính mang kỳ vọng.
Không tại chút khổ sở.
"Còn tính. Không ái khanh coi công tử nhà nào?"
"Thần." trên mặt tràn đầy trịnh trọng: hầu hạ bên cạnh hoàng thượng mãi mãi."
Ta cái: "Ái ứng thì được, yên cứ gan ra được."
Hắn gì.
Ta mới được hóa ra ta.
"Ái Hoàng thượng."
"Hoàng thượng, Tuyên Tử Tiêu đại ca." giống nóng lòng chứng minh mình: "Ta kém Tử Tiêu đại ca!"
Ta chăm chú vào hắn, bằng ánh lùi bước.
Một lúc lâu sau, nghe mình "Được."
Sói con chẳng trưởng thành, học được đòi ăn thịt.
Hắn dàng, dù chút nào kinh nào nói, và hợp.
Trong lúc choáng váng, nghe nhỏ giọng đó.
"Thần Dật, rời ngươi."
Ta ôm hắn.
Ta vậy.