8.
Quả nhiên, vào ngày nhật mười tám tuổi tôi, gia m/ua bánh kem.
Món quà nhật váy mới, bảo vào, quay vòng khen tôi.
"Tiểu càng càng xinh đẹp."
Thậm chí Vân cạnh tắc:
"Tiểu trông ngoãn, hành giỏi, thích kiểu vậy nhất."
Bố lấy hội, tiện nhắc xem tôi.
"Người hơn vài tuổi thôi..."
Cảm ơn, ông ta bốn bảy tuổi, mười tám tuổi.
"Nhưng tính tình tốt, ông tuổi biết cách chiều chuộng..."
Cảm ơn, hai vợ ông ta ly hôn vì chịu bạo hành gia đình.
Trong ch/ửi thề, nhưng ngoài vẫn ngọt ngào:
"Dạ, ơn lo lắng trọng con."
“Con sẵn xem nhưng ôn học. xong ông ta nhé?”
Bố Vân ngờ tác họ vui vẻ.
Tối họ bàn bạc nhau.
“Tiểu biết nếu tìm, lẽ tìm tốt hơn.”
“Nghe đối phương nó hài thôi.”
Tôi lùng, ôn bài.
Chẳng mấy chốc, đến.
Vì ép gả Triệu mới yên ổn tham gia học.
Tôi vốn giỏi, nộp môn cuối cùng, trong tin.
Ra khỏi phòng thi, hề mà sạn.
Chị sẵn ở đó.
“Đây thứ cần.” đưa mới m/ua, bên trong máy điện đồ vệ cá nhân, tất sắm theo danh sách mà đưa.
Tôi định nữa.
“Em lẽ lo lắng.”
Tôi lấy vali:
“Họ lo chỉ lo số sính biến mất lo em.”
Ngẩng lên, chân thành:
“Đi cùng Hè Thâm Quyến, ở hội lắm. làm viên phát triển kinh doanh em, ta cùng nhau ki/ếm tiền.”
Đôi tay quen làm việc ch/ặt vạt hãi.
Một lúc lâu sau, thở dài:
“Tiểu Hựu, làm không.”
9.
“Chị dâu…”
Lý Anh tạm Hựu, quay nhà.
Vừa khóc.
Cô h/ận bản nhưng biết h/ận điều gì.
Cô can quen việc theo khác.
Bố bảo đừng liền nghỉ học.
Bảo ở chăm liền thành thứ hai trai.
Bảo lấy chồng đổi lấy cưới vợ liền gả chồng thích bạo hành.
Chồng bảo làm gì, liền làm nấy.
Những xung quanh phản Người duy nhất dạy phản kháng Hựu, nhưng suy cùng chỉ bé tròn mười tám tuổi.
Cô bé luôn tràn đầy ngây thơ.
Còn bé, khí, càng có.
Lý Anh nhà.
Căn lộn xộn, chồng nằm đệm, xung quanh đầy vỏ chai rư/ợu.
Vừa bước vào, chai bay đ/ập vào khung cửa, mảnh thủy văng khắp cô.
“Giờ mới về, ch*t đói à?”
Những câu vậy diễn hằng ngày. Anh cúi lặng lẽ vào nấu cơm.
Cô ch/ặt thức ăn thớt, đ/ập vang ầm gắng dùng âm thanh át chồng ch/ửi bới. Nhưng lời lăng mạ vẫn liên tràn vào cô.
“Mày việc làm, ki/ếm xu này, ăn tao, ở tao, hầu hạ hoàng.”
“Và đừng lấy cái bệ/nh án u nang rá/ch mà lừa Nói mày mà đẻ đ/á/nh chân mày.”
Lý Anh im lặng c/ắt rau.
Trong dâng giác khó tả, đôi tay c/ắt rau ngày càng nhanh.
Cô chuyện.
Cô cuốn sổ tiết mỗi tháng chỉ đưa nghìn tệ hoạt, m/ắng biết chi tiêu. Nhưng giờ, trong tài mười vạn tệ, mà cô.
Cô lời Hựu.
“Chị dâu, thức tỉnh trình dài, nhưng trong chớp mắt.
“Tất ta từng nghĩ rằng, nếu nhượng bộ chút, cuộc sống trôi qua yên ổn.
“Nhưng thực vậy. Sẽ khoảnh khắc khiến thấy, kệ nó, bà đây chịu đựng nữa.
“Khi bước vào thế giới mới.”
Lý Anh c/ắt khoai tây, chồng ch/ửi bới:
“Xong Bảo làm cơm mà mày ở trong lề mề cái gì ch*t đói à? mày suốt ngày chạy dùng xích chó xích mày lại…”
Bất ngờ, Anh vung d/ao ch/ặt mạnh xuống thớt.
Cô nói:
“Kệ nó!”
Đó buổi trưa nắng nóng.
Chồng Anh đột phát vợ hiền lành d/ao lao lớn:
“Kệ nó! Bà đây làm nữa!”
...
Lý Anh lao khỏi nhà.
Mọi thứ phía mang đôi lê, tạp dề, mang theo gì cả.
Đằng lưng thứ, ngôi chăm chút, cuộc hôn gia cô.
Nhưng ngoái nào.
Cô chạy đường, chỉ hoàng hôn rực rỡ.
Nhưng giác mãnh liệt.
Cô chạy phía thế giới mới.
10.
Khi chuẩn rời sạn ga tàu.
Chị vội vã chạy tới.
Chị làm rơi mất dép, rối bù, tạp dề người.
Chị hển chạy đến:
“Tiểu Hựu, nghĩ kỹ em!”
Tôi:
“Chị... d/ao xuống đã.”
Chị tôi, Anh, vào cái ngày cuộc vẫn c/ắt rau trong bếp.
Vì xúc động, quên d/ao xuống.
Nhờ d/ao chồng b/ạo l/ực ngăn cản, thoát khỏi an toàn.
Tôi m/ua đôi giày mới, m/ua vé chị.
Chị sáng rực.
“Tiểu Hựu, đây làm em, vậy cần gì? tuổi nhưng được.”
“Là BD.” sửa chị.
“Và già, phụ nữ hai lăm tuổi, mọi thứ kịp.”
“Còn kịp, kịp chứ.” vui vẻ gật đồng ý.
“Tiểu Hựu, nghĩ làm tốt cái DD này.”
Tôi: “……”
Không sao cả, khởi luôn điều tích cực.
Tương lai, ta thời khám phá dần.
Tàu lửa rời khỏi đường hoàng hôn ngoài cửa sổ mảng vàng rực rỡ, vui vẻ ngồi bên chăm chú cạnh nghiên c/ứu cuốn điển, dựa vào cửa sổ, khung cảnh bao bên ngoài.
Mười tới thời n/ổ.
Lĩnh vực kinh tế Trung Quốc qua thay đổi to lớn.
Cá nước hội vô hạn.
Tôi sẵn sàng.
Lần này, làm tốt hơn đây.
11.
Ba sau, Vân.
Chị Triệu thoát khỏi ổ nhóm đ/ảo, làm bản tường trình tại cảnh sát.
Vì cảnh sát triệu tập tôi.
Khi Vân, gần ấy.
Dù chỉ mới trôi qua, Vân dường già hai tuổi.
Chị bạc, giữa nếp nhăn sâu.
Còn Triệu lưng c/òng, đầy sự xảo.
Nói sao nhỉ…
Từ tay đ/ồ trẻ thành tay đ/ồ già.
Và Vân tôi.
Tôi váy lụa dài, logo, nhưng chất giá hề rẻ. Làn da đây đen nhẻm nuôi dưỡng trắng sáng mềm mịn, khô vàng đen mượt, xõa nhẹ vai.
Chiếc xe đưa cảnh sát Rolls-Royce quen tài xế găng tay trắng cửa tôi, vệ sĩ trong bộ suit đen lặng lẽ theo sau.
Kỳ Vân ngồi xuống mặt ngây ra.
“Không… nào…”
Tôi giả ngơ ngác:
“Không sao?”
“Mày gả Triệu Triệu tao!” Giọng Vân bỗng khản đặc.
“Sao mày vậy?”
Tôi nhăn mặt khó chịu:
“Chị, ta gặp, mới à?
“Em bao tranh giành Triệu đâu, rõ ràng chị, yên đi.”
Giọng lùng.
Những xảy trước, biết rõ.
Vì ngay tức trốn, tìm tôi, việc xem đương hủy bỏ.
Để sáu vạn tệ phí Triệu Vân v/ay nơi v/ay nặng lãi.
Chị tin rằng việc vào Triệu đáng, lãi suất nặng nề quan trọng so việc Triệu có.
Kết là, sai lầm, dẫn sai lầm theo.
Họ trung thành theo xuống phía Nam, liên theo dõi sa vào ổ nhóm đ/ảo.
Bị kiểm đ/á/nh đ/ập, hạn chế sự do.
Kỳ Vân gần phát đi/ên, liên Triệu Tuyên:
“Anh qua ở sao?”
Nhưng Triệu hội tái sinh, đương lời câu gái tôi.
Lúc này, Vân đối tôi, gắng phân tích xem đề xảy ở đâu.
Một lúc lâu, nở nụ quái.
“Tao hiểu rồi...
“Mày ghi cổ phiếu mà Triệu m/ua ở trước, lặp các thao tác trong này, đúng không?”
Tôi chơi đùa nhẫn thèm Vân.
Trí thông sự tôi.
Cơ hội tái tuyệt ngay việc ghi vài số lô tốt hơn cứ mãi bám víu vào Triệu Tuyên.
“Không sao, Triệu thoát khỏi ổ nhóm đ/ảo hội m/ua cổ phiếu này.”
“Kỳ Hựu, hãy xem, sống tốt hơn mày!”
Sau khỏi cảnh sát, Vân bắt v/ay mượn khắp nơi, lực góp Triệu m/ua cổ phiếu.
“Nhưng hiểu này…”
Triệu bối rối.
“Đừng sợ, Q Thần, cứ dựa vào trực giác mà m/ua.”
Triệu biết Q Thần gì, nhưng vốn hiểu rõ khả năng Khi Vân ca mình, xem vài câu thành công việc chơi chứng khoán mạng, tức sôi sục, nghĩ rằng theo.
Vì lớn.
Ban đầu, thực sự ki/ếm nhỏ nhờ may mắn.
Kỳ Vân vui mừng xiết, họ nhanh chóng bộ số vào thị trường chứng khoán.
...
Sau họ sự sụp đổ chưa từng có.
Kỳ Vân tin.
Chị ch/ặt tay Triệu Tuyên:
“Không sao đâu, A Q Thần, ta xoay chuyển tình thế.”
Họ quyết định ngủ tốt lấy thần, sáng hôm tìm cách.
Kết sáng hôm sau, Triệu thức dậy, dụi Vân rằng mơ mơ.
“Anh mơ trước, ở phòng thiết thao...em xông vào, bọn kết hôn.
“Sau Kinh kết hôn Tần Ung.
“Anh ở quê, xuất hiện, nghề, nhưng phép.”
“Anh lén kết lừa vào ổ nhóm đ/ảo.
“Vài thoát, cảnh sát c/ứu lúc có.
“Cô nói, quan nếu theo làm việc ấy.
“Cô bảo phỏng báo chí, tờ báo chụp hình gọi Q Thần, đồng lời theo gì dạy anh.
“Thực hiểu gì, chỉ Hựu, Q Thần vài suýt đ/á/nh ch*t...Anh biết sự trừng ph/ạt ấy.
“Nhưng rời sự thật, quan sự kẻ xã hội đen.”
Triệu xong, sắc mặt Vân đ/áng s/ợ.
Anh giơ tay lên, vẫy vẫy mặt Vân.
“Vợ Triệu dỗ dành.
“Em gh/en à mơ ở cùng gái em?”
“Xin lỗi nhé, yêu nhất.” Triệu lẩm bẩm.
“Nhưng mơ chi tiết, đâu...”
Triệu chưa hết câu, thét chói Vân.
Chị túm lấy mình, đi/ên cuồ/ng, thậm chí đ/ập vào tường.
Triệu chưa kịp giữ lại, Vân ngất đi.